Người nhà họ Hoàng đang ở trong trạng thái vui vẻ nhất.
Hai cái tên Hạ Mạt Hàn, Ngô Bách Tuế chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang với người nhà họ Hoàng.
Khuôn mặt đang hết sức vui vẻ của người nhà họ Hoàng đột nhiên thay đổi.
Tất cả người trong nhà họ Hoàng đều vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, sao lúc này Hạ Mạt Hàn lại tự động đến đây? Thậm chí còn dẫn theo ông chồng ngốc của cô ấy nữa?
Không ai dám tin, bọn họ đều sững sỡ nhìn về phía cửa phòng tổ chức tiệc mừng thọ giống như bị mất hồn.
Chỉ thấy Ngô Bách Tuế nắm tay Hạ Mạt Hàn bước vào phòng tổ chức tiệc mừng thọ.
Thật sự tận mắt nhìn thấy Hạ Mạt Hàn, sắc mặt người nhà họ Hoàng lại càng phong phú hơn, gương mặt ai nấy đều hiện lên vẻ chán ghét.
Ngô Bách Tuế đến phòng tổ chức tiệc mừng thọ, nhìn thấy cả căn phòng im lặng, tất cả mọi người đều cứng đờ, anh không nhịn được mở lời hờ hững nói: “Hình như mọi người không chào đón chúng tôi lắm thì phải?”
Hoàng Bình An ngồi trên vị trí chủ nhà nhìn thấy hai kẻ phá đám đến, lửa giận trong lòng ông ta lập tức bùng lên. Nhưng mà khách mời đều ở đây, ông ta không nổi giận tại chỗ mà chỉ lạnh mặt cắn răng nói với Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế: “Hai đứa mày đến đây làm gì?”
Ngô Bách Tuế nhìn Hoàng Bình An và hờ hừng nói: “Hôm nay là đại thọ 70 tuổi của ông mà? Mạt Hàn là cháu gái của ông, tất nhiên cô ấy phải đến chúc thọ ông rồi.”
Hoàng Bình An nén cơn giận, ông ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bách Tuế và nói từng chữ một: “Tôi không cần cô cậu chúc phúc, cô cậu về đi!”
Hoàng Bình An duy trì vẻ điềm tĩnh, ông ta không để lộ quá nhiều cảm xúc. Nhưng trên thực tế, nếu nơi này không có nhiều khách mời, Hoàng Bình An đã cho người bắt Hạ Mạt Hàn lại từ lâu rồi. Vì giữ thể diện, vì không để thằng ngốc kia phá hoại ngày sinh nhật của mình, Hoàng Bình An mời cố gắng kiềm chế. Ông ta định mời Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn về trước sau đó bảo người ở bên ngoài bắt Hạ Mạt Hàn lại.
Ngô Bách Tuế nhìn thằng vào Hoàng Bình An và nói với giọng điệu xâu xa: “Như vậy làm sao được, chúng tôi đều rất hiếu thảo, tôi còn đặc biệt chuẩn bị cho ông một món quà lớn, chắc chắn ông sẽ thích.”
Hoàng Bình An không thích Hạ Mạt Hàn, càng ghét thằng ngốc Ngô Bách Tuế hơn, ông ta thật sự sợ thằng ngốc này sẽ làm ra chuyện hoang đường gì đó, khiến nhà họ Hoàng mất thể diện. Cho nên ông ta tiếp tục kiềm chế và điềm tĩnh nói: “Tôi không cần quà của cô cậu, cô cậu ra ngoài cho tôi.”
Khi nói lời này răng của Hoàng Bình An nghiến chặt tới mức gần như sắp vỡ vụn rồi, ông ta chỉ muốn hai ôn thần này biến mất trước mặt ông ta.
Hoàng Diệp ở một bên cũng đang nổi trận lôi đình trong lòng, sau khi Hoàng Bình An nói xong, ông ta bước nhanh về phía Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn sau đó trầm giọng nói với họ: “Nơi này không chào đón cô cậu, cô cậu ra ngoài đi.”
Tất nhiên là Hoàng Diệp cũng chỉ muốn trói hai người họ tại chỗ, nhưng bây giờ tiệc mừng thọ của bố ông ta là quan trọng nhất, ông ta không thể để hai người làm loạn tiệc mừng thọ, không thể để khách mời chê cười, ông ta chỉ có thể đưa hai người họ ra ngoài sau đó bắt lại.
Ngô Bách Tuế liếc nhìn Hoàng Diệp và đáp lại: “Ông là cái thá gì chứ?”
Vốn dĩ Hoàng Diệp còn đang nén giận, nhưng khi nghe thấy Ngô Bách Tuế khinh thường mình như vậy, ông ta lập tức không kiềm chế được nữa, ông ta lao thẳng về phía trước mặt Ngô Bách Tuế sau đó giận dữ quát lên: “Cậu dám nói chuyện với tôi như vậy sao?”
Hoàng Diệp nổi giận vô cùng đáng sợ, Hạ Mạt Hàn rất sợ người bác này, lần trước bị ông ta tát một cái, đến bây giờ Hạ Mạt Hàn vẫn thấy sợ hãi. Lúc này vừa nhìn thấy Hoàng Diệp nổi giận, cô bất giác co rúm người lại.
Ngô Bách Tuế cảm nhận được nỗi sợ của Hạ Mạt Hàn, ánh mắt của anh thay đổi, anh trợn mắt nhìn Hoàng Diệp và gằn giọng quát: “Cút!”
Ngô Bách Tuế đột nhiên nổi gận làm Hoàng Diệp khẽ run rẩy trong lòng, ông ta thật sự sắp tức chết rồi, nhưng ông ta không thể cứng rắn với thằng ngốc vô lý này được. Các khách mời đều đang nhìn, ông ta thật sự không tiện trút giận, nhưng nếu không trút ra ông ta lại cảm thấy khó chịu. Bây giờ cả người ông ta giống như quả bóng bay căng phồng, nếu không xả ra được sẽ thấy cực kỳ khó chịu.
Những người khác của nhà họ Hoàng cũng giống như bị táo bón, muốn xả nhưng không thể xả, bọn họ đều chỉ muốn giết chết thằng ngốc Ngô Bách Tuế, nhưng cũng không ai dám phá hoại tiệc mừng thọ của Hoàng Bình An, không dám để các khách mời biết Ngô Bách Tuế là một kẻ ngốc.
“Thằng ngốc này giỏi quá nhỉ, chạy đến cửa hàng của tôi gây chuyện, bây giờ lại đến làm loạn tiệc mừng thọ của người ta, anh đúng là chẳng ra gì?” Đúng lúc người nhà họ Hoàng không biết nên xử lý Ngô Bách Tuế như thế nào, Chu Phú Quý đã đột nhiên đứng ra và hét lớn.
Có thể nói là Chu Phú Quý rất hận Ngô Bách Tuế, lúc nãy vừa thấy Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn xuất hiện, mắt hắn ta liền đỏ lên, lòng bừng lửa giận. Chỉ là ban đầu hắn ta không biết là có chuyện gì nên không tùy tiện lên tiếng. Nhưng bây giờ hắn ta biết rồi, tuy Hạ Mạt Hàn là họ hàng của nhà họ Hoàng, nhưng nhà họ Hoàng không chào đón họ một chút nào. Chu Phú Quý không khách sáo nữa, hắn ta lập tức lên tiếng mắng Ngô Bách Tuế.
Giang Mạn vừa nghe thấy tiếng của Chu Phú Quý liền lập tức mở lời hỏi: “Là cậu ta hại anh bị đuổi sao?”
Chu Phú Quý giận dữ nói: “Đúng vậy, là anh ta, Ngô Bách Tuế là thằng ngốc ở rể nổi tiếng ở thành phố Tây Nguyên, anh ta thường xuyên gây ra mấy chuyện ngớ ngẩn.”
Giọng nói của Chu Phú Quý rất lớn, hắn ta muốn cả thế giới biết Ngô Bách Tuế là thằng ngốc, hắn ta muốn để Ngô Bách Tuế mất mặt, càng muốn dẫm nát Ngô Bách Tuế.
Khách mời có mặt trong căn phòng nghe thấy lời này của Chu Phú Quý liền lập tức hiểu ra, chỉ trong chốc lạt căn phòng tổ chức tiệc mừng thọ rộng lớn trở nên xôn xao.
“Thì ra là một thằng ngốc, thảo nào nó lại ngang ngược như vậy.”
“Đúng vậy, anh xem nó có chân thành đến tặng quà không? Hai người họ đều đến tay không.”
“Thằng ngốc này cố ý đến tấu hài phải không?”
Những tiếng châm chọc ồ ạt vang lên.
Những lời chê cười cuối cùng cũng được nói ra.
Lúc này người nhà họ Hoàng càng hận Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn hơn, sắc mặt của họ người sau kém hơn người trước.
Vừa nãy Hoàng Bình An luôn kiềm chế để không nổi giận, ông ta không muốn người khác biết Ngô Bách Tuế là thằng ngốc, không muốn bị họ chê cười. Nhưng cuối cùng thân phân của Ngô Bách Tuế vẫn bị tiết lộ, chuyện này làm khuôn mặt già nua của Hoàng Bình An nóng lên. Ông ta nổi trận lôi đình tím mặt quát lên: “Người đâu, đưa hai đứa này ra ngoài!”
Rõ ràng lHoàng Bình An đã dùng thủ đoạn cứng rắn, rồi Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn còn dám không nghe theo thì đương nhiên là sẽ bị lôi ra ngoài.
“Khoan đã.” Lúc này Giang Mạn đột nhiên đứng