Đao Phong này- người cũng như tên, cả người sắc bén như lưỡi dao, mang theo sát khí ghê người, hắn gần giống như một Sát Thần vậy.
Người như hắn ta vừa di chuyển một cái thì giống như ánh kiếm vụt qua, cả đám người chợt hoảng sợ mà lùi tản ra bốn phía.
Nhưng, ngay lúc Đao Phong áp sát về phía Ngô Bách Tuế, Hạ Mạt Hàn đột nhiên la lớn: “Dừng tay!”
Hai chữ này được thốt lên một cách đột ngột, phá tan tạp âm hỗn loạn, chấn động cả khoảng trời trên sân.
Đao Phong nghe thấy vậy thì bất giác dừng bước, rồi nhìn về phía Hạ Mạt Hàn.
Những người khác cũng nhìn chằm chằm vào Hạ Mạt Hàn với vẻ khó hiểu.
Hạ Mạt Hàn đứng thẳng người, vẻ mặt bình tĩnh, cô vừa nhìn Trương Cảnh Minh, vừa mở miệng nói một cách nghiêm túc: “Phó tổng giám đốc Trương, chuyện là tôi gây ra, cũng là tôi kéo Bách Tuế đi trả thù ông, tất cả những chuyện này đều do tôi làm, tôi sẵn lòng đi theo ông, tùy ông xử phạt, ông có thể tha cho Bách Tuế được không?”
Hạ Mạt Hàn đánh liều một phen mà chẳng sợ gì cả.
Sự việc phát triển đến mức này, cô không hề hối hận, cô hiểu rõ Ngô Bách Tuế làm tất cả những điều này đều là vì mình. Ngô Bách Tuế thay cô dạy dỗ những người này, cô cũng rất vui. Cô biết, Ngô Bách Tuế có năng lực, có tự tin, cô vốn định theo Ngô Bách Tuế tới cùng. Thế nhưng, tình huống bây giờ hoàn toàn ngoài dự đoán của Hạ Mạt Hàn, Trương Cảnh Minh đột nhiên xuất hiện, thậm chí còn dẫn hơn 200 người đến đây, trong tay bọn họ đều cầm vũ khí, cho dù Ngô Bách Tuế có ba đầu sáu tay, cũng không thể nào giải quyết được việc này.
Điều Hạ Mạt Hàn không muốn nhất chính là liên lụy tới Ngô Bách Tuế, cho dù Ngô Bách Tuế sẵn sàng vì cô mà hi sinh tất cả, nhưng cô không muốn nhìn thấy Ngô Bách Tuế bị thương, bị mang vạ. Cô thà gánh chịu một mình nhưng cô phải bảo vệ Ngô Bách Tuế.
“Bây giờ biết sợ rồi hả? Vừa nãy không phải cô rất ngông cuồng sao? Còn để ông chồng khờ của cô làm càn ở đây nữa?”
“Đúng vậy, thằng chồng khờ của cô giống như con chó điên vậy, gặp người là cắn, làm xằng làm bậy, cô nghĩ nó có thể thoát khỏi liên quan sao?”
“Chắc chắn không thể tha cho thằng ngốc này, phải xử lý hắn.”
Người nhà họ Hoàng lại vùng lên, họ không hề có sự khoan dung đối với Hạ Mạt Hàn, càng không nhịn nổi Ngô Bách Tuế, ai cũng muốn ‘xử’ anh.
Trương Cảnh Minh lạnh lùng nhìn Hạ Mạt Hàn, trầm giọng nói: “Cô với nó hôm nay đừng ai mong chạy thoát!” Hạ Mạt Hàn thì đương nhiên gã ta muốn có được. Nhưng Ngô Bách Tuế cũng chắc chắn phải trả một cái giá rất lớn.
Nói xong, Trương Cảnh Minh bèn chỉ vào Hạ Mạt Hàn, ra lệnh cho người ở phía sau: “Bắt cô ta đến đây cho tôi.”
Nghe thấy lời của Trương Cảnh Minh, lập tức có hai người đàn ông cao lớn cường tráng nhanh chóng đi về phía Hạ Mạt Hàn.
Hai người đàn ông đó vừa mới tới gần Hạ Mạt Hàn thì đột nhiên một bóng người nhanh chóng xuất hiện, hai tiếng rầm rầm vang lên, hai người đàn ông cao lớn cường tráng đó ngã nhào xuống đất.
Bóng người đột nhiên xuất hiện đó lại chính là Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế thấy Hạ Mạt Hàn rõ ràng rất sợ hãi nhưng lại tỏ vẻ kiên cường, anh đau lòng nói: “Không phải anh đã nói rồi sao, anh có thể vì em mà che mưa chắn gió, cho dù trời sập xuống, anh cũng có thể chống đỡ giúp em, có anh ở đây, em không cần phải lo lắng điều gì cả!”
Đối với Ngô Bách Tuế, tất cả mọi việc đều là chuyện nhỏ.
Nghe câu nói này xong, trong lòng Hạ Mạt Hàn chợt cảm thấy xúc động sâu sắc. Cô biết, từ khi Ngô Bách Tuế trở lại bình thường, những lời mạnh miệng của anh căn bản cũng không còn là lời nói suông nữa, anh thật sự như biến thành một người khác, tựa như có thể chống đỡ cả một mảnh trời. Hạ Mạt Hàn không biết sao Ngô Bách Tuế lại có được sự tự tin này, cũng không biết Ngô Bách Tuế ứng phó với hơn hai trăm người của Trương Cảnh Minh ra sao. Nhưng việc đã đến nước này, Hạ Mạt Hàn cũng chỉ có thể chọn cách tin tưởng Ngô Bách Tuế, cho dù trong lòng cô vẫn mang theo nỗi sợ hãi và lo lắng khôn nguôi.
Nhưng Hạ Mạt Hàn tin Ngô Bách Tuế, còn những người khác lại chẳng hề tin, bọn họ nghe như kiểu đây chính là lời khoác lác được phát ra từ miệng của một thằng khờ vậy.
“Ha ha, trời sập mày cũng có thể chống đỡ, vậy có phải mày còn có thể đại náo Thiên Cung không?”
“Thằng này ngu quá rồi, biết chút võ công mà đã coi mình là Tôn Ngộ Không thật rồi sao?”
“Đúng vậy, nực cười quá đi, kẻ ngu si như vậy đúng là trăm năm khó gặp!”
Những tiếng nói đó đều là lời châm chiếm Ngô Bách Tuế, mọi người chỉ thấy rằng bệnh của Ngô Bách Tuế không hề nhẹ.
Trương Cảnh Minh vô cùng tức giận, cái tên Ngô Bách Tuế này chết đến nơi rồi, lại còn ở đây đánh người rồi ra vẻ. Trương Cảnh Minh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, gã ta quát to với Đao Phong: “Đao Phong, mau xử Ngô Bách Tuế cho tôi, tôi muốn nó nằm ở trên giường cả đời.”
Ánh mắt Đao Phong sắc lạnh, hắn ta quay con dao găm vài lần, lập tức cả người hắn ta giống như báo săn, đột nhiên lao về phía Ngô Bách Tuế.
Là một sát thủ chuyên nghiệp, động tác nhất định phải nhanh gọn chuẩn xác, đánh cũng phải ra tay bất ngờ.
Đao Phong mà ra tay thì sẽ không định cho Ngô Bách Tuế bất kỳ cơ hội nào. Trong nháy mắt, Đao Phong đã đến gần Ngô Bách Tuế, dao găm của hắn ta mang theo ánh sáng chói mắt xoẹt qua Ngô Bách Tuế.
Ánh mắt của Ngô Bách Tuế cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Mạt Hàn, căn bản không nhìn thấy Đao Phong, nhưng vị trí của Hạ Mạt Hàn hoàn toàn có thể để ý đến Đao Phong. Nhìn thấy con dao găm đâm đến, cô sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh rồi chợt kêu lên: “Bách Tuế, cẩn thận!”
Trong khoảnh khắc này, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía Đao Phong.
Bởi vì nếu Đao Phong không ra tay thì thôi, chứ vừa hắn ta ra tay thì chắc chắn sẽ thấy máu và đây chắc chắn là một cuộc chiến đẫm máu.
Vì vậy vào lúc này, mọi người ở đây cũng không khỏi nín thở và thót tim, họ nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mặt mà chẳng hề chớp mắt, tất cả mọi người muốn tận mắt nhìn xem, kẻ ngu si Ngô Bách Tuế sẽ có kết cục thế nào!
Bụp!
Lưỡi dao của Đao Phong vừa nhanh vừa gọn, nhưng nó vẫn chưa động vào cơ thể của Ngô Bách Tuế thì bàn tay của Ngô Bách Tuế đã đập vào ngực của Đao Phong.
Một cú đánh mang theo sức mạnh vô biên.
Miệng Đao Phong lập tức phun ra một ngụm máu lớn, người hắn ta bay ngược ra ngoài, còn dao găm thì rơi xuống.
Dưới cái nhìn chăm chú của những người ở đây, Đao Phong ngã nhào xuống đất, bất tỉnh tại chỗ.
Từ lúc ra tay đến khi Đao Phong ngã xuống đất rồi bất tỉnh, Ngô Bách Tuế còn chưa nhìn hắn lấy một lần. Dường như đối với anh, Đao Phong chỉ là một con muỗi, nhắm mắt lại cũng có thể đập chết hắn rồi.
Lần này những người ở đây đúng là phải trợn tròn mắt.
Vốn dĩ mọi người cùng chờ xem kết cục của Ngô Bách Tuế, ai ngờ thứ nhìn thấy lại là kết cục của Đao Phong. Một Sát Thần như Đao Phong lại giống như những kẻ ốm yếu khác, bị Ngô Bách Tuế đánh cho một phát đã lăn đùng rồi, cảnh tượng này ai dám tin chứ?
Người ở khắp sân như hóa đá.
Khoảng trời trên sân trở nên yên lặng, chỉ có tiếng chim kêu lên khe khẽ.
Cảnh tượng như bị đóng băng.
Hạ Mạt Hàn đứng trước mặt Ngô Bách Tuế cũng ngẩn người ra, cô không biết Đao Phong, nhưng qua lời bàn tán của của mọi người, lại nhìn thấy Đao Phong cầm dao găm trong tay với dáng vẻ đằng đằng sát khí, cô đã biết con người này thật sự không đơn giản. Nhưng con người không đơn giản này lại bị Ngô Bách Tuế đánh một phát đã bất tỉnh, chuyện này thực sự đã làm Hạ Mạt Hàn chấn động. Trong đôi mắt của Hạ Mạt Hàn đều hiện lên những vì sao, cô thật sự phát hiện ra rằng, người đàn ông trước mặt mình không hề bình thường, hình tượng của anh trở nên cao lớn vĩ đại hơn rồi.
Trong khung cảnh tĩnh lặng, Ngô Bách Tuế ung dung xoay người lại, ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn lướt qua đám người đang ngây ra như phỗng rồi cất lên giọng nói đầy khí phách: “Lẽ nào bọn mày còn chưa nhận ra tao chính là người mà bọn mày không thể động vào sao?”
Trên người Ngô Bách Tuế tỏa ra khí chất ‘Tao là nhất trên đời’.
Ngô Bách Tuế như thế này, thực sự không giống một kẻ khờ, trái lại còn giống như một vương giả bất bại.
Mọi người ở đây thật sự đã bị sức mạnh và khí thế của Ngô Bách Tuế làm cho khiếp sợ rồi.
Nhưng Trương Cảnh Minh lại không phục, cũng chẳng hề sợ hãi. Trong mắt gã ta, Ngô Bách Tuế chính là kẻ thù lớn nhất, thằng ngốc khiến gã phải chịu nỗi sỉ nhục cực hạn này, bất kể có lợi hại như thế nào, đáng sợ bao nhiêu, thì Trương Cảnh Minh cũng không lo sợ. Bất luận thế nào, gã ta cũng phải báo cho được mối