Vương Thế Hào nằm trên nóc capo ôm ngực, không ngừng ho khan.
Đồng thời, hắn ta cũng thầm thấy chấn động mãnh liệt, Vương Thế Hào hắn ta đường đường là cậu chủ con nhà giàu ở Tây Nguyên, vậy mà lại bị một thằng ngốc đánh. Sự thật này khiến hắn không thể chấp nhận được. Một lúc lâu sau, hắn ta mới lấy lại được bình tĩnh, sau đó vừa chống tay ngồi dậy, vừa tức giận quát: "Mày dám đá tao, tao sẽ cho mày chết!"
Song, sau khi hắn ta đứng dậy mới phát hiện Ngô Bách Tuế đã sớm biến mất biệt tăm biệt tích từ bao giờ.
Hai giờ ba mươi phút chiều, Lý Xương Thịnh và vài vị lãnh đạo trong thành phố dự tiệc xã giao xong. Vì uống chút rượu, nên ông ấy thấy hơi ngà ngà say, bèn bảo tài xế lái xe đưa mình về chỗ ở.
Chỗ ở của Lý Xương Thịnh ở Tây Nguyên là một căn biệt thự ba tầng sang trọng, với những người bình thường ở đây mà nói, ngôi biệt thự này là nơi họ không thể với tới được, nhưng nó cũng chỉ là một nơi tá túc tạm thời với một phú ông của tỉnh Giang Đông mà thôi.
Đi vào trong sân biệt thự, Lý Xương Thịnh căn dặn tài xế: "Cậu về ngủ trước đi, buổi tối còn có một một buổi liên hoan, năm giờ gọi tôi."
Dứt lời, Lý Xương Thịnh mở cửa biệt thự, đi vào.
Đi vào trong phòng khách, Lý Xương Thịnh chợt giật mình, vì đang có một người ngồi trên sofa ở phòng khách biệt thự của ông ấy.
"Ai?"
Lý Xương Thịnh hoàn toàn tỉnh táo, cảnh giác hỏi một câu.
Người ngồi trên sofa từ tà đứng dậy, thản nhiên nhìn Lý Xương Thịnh.
Người này chính là Ngô Bách Tuế.
Lý Xương Thịnh dụi mắt, cảm thấy khó tin hỏi: "Tam thiếu gia, là cậu ư?"
Ngô Bách Tuế chậm rãi đi đến trước mặt Lý Xương Thịnh, anh đứng im, hé môi, lạnh giọng chất vấn: "Tôi đã chờ ở thành phố Tây Nguyên vẻn vẹn ba năm, tại sao ông chưa từng tới tìm tôi?"
Vừa nghe thấy câu này, hai chân của Lý Xương Thịnh mềm nhũn, bụp một tiếng, ông ấy đã quỳ xuống trước mặt Ngô Bách Tuế.
Dây thần kinh của ông ấy căng lên, ông ấy run rẩy đáp: "Tam thiếu gia, tôi cứ tưởng rằng cậu đã chết! Tôi cũng rất ít khi đến thành phố Tây Nguyên này, tôi thật sự không biết cậu đang ở đây!"
Phú ông truyền kỳ của tỉnh Giang Đông lại quỳ trước mặt Ngô Bách Tuế, cảnh tượng này mà truyền ra ngoài, không biết sẽ làm biết bao nhiêu người kinh ngạc.
Nhưng dường như Ngô Bách Tuế đã tập thành thói quen, anh cúi xuống nhìn Lý Xương Thịnh một cách sâu xa, sau đó lạnh lùng nói: "Tôi hi vọng ông hiểu được rằng, tôi có thể nâng ông lên được thì cũng có thể đạp ông xuống được."
Lý Xương Thịnh vô cùng lo sợ đáp: "Đương nhiên tôi biết điều này, trong lòng tôi, tam thiếu gia chính là thần thánh. Có cho thêm mười lá gan, tôi cũng không dám phản bội cậu!" Lý Xương Thịnh nói câu này là thành tâm thật ý, ông ấy thật sự kính nể Ngô Bách Tuế.
Mười năm trước, Lý Xương Thịnh còn là một chủ thầu nho nhỏ. Là Ngô Bách Tuế đã nhìn trúng và bồi dưỡng ông ấy, đồng thời cho ông ấy một khoản vốn khởi động, để ông ấy phát triển sự nghiệp bất động sản ở tỉnh Giang Đông.
Tập đoàn Xương Thịnh có thể phát triển nhanh chóng trong một khoảng thời gian ngắn, lập tức trở thành tập đoàn bất động sản nổi tiếng trên toàn quốc, đây đều là nhờ công Ngô Bách Tuế đã âm thầm giúp đỡ.
Tam thiếu gia của nhà họ Ngô này có trình độ không ai sánh bằng về phương diện kinh doanh, anh thật sự là nhân vật thần thánh!
Lý Xương Thịnh thật sự thấy phục Ngô Bách Tuế sát đất.
Thật ra, Ngô Bách Tuế cũng rất tin tưởng Lý Xương Thịnh, chính vì vậy, năm xưa anh mới chú trọng bồi dưỡng cho Lý Xương Thịnh, để ông ấy trở thành người đại diện trong lĩnh vực bất động sản ở bên ngoài.
Nhưng ba năm trước, anh bị người ta đầu độc ở nhà họ Ngô. Chuyện này buộc Ngô Bách Tuế phải trở nên cẩn trọng hơn, dù ông ấy là thân tín được anh bồi dưỡng, anh cũng nhất định phải thử lòng và dò xét.
Thông qua lời nói và hành động này của Lý Xương Thịnh, Ngô Bách Tuế căn bản có thể xác định người này vẫn đáng tin. Vì vậy, anh lên tiếng: "Đứng dậy đi!"
Lý Xương Thịnh lập tức đứng dậy, một người tung hoành trên thương trường mười mấy năm như ông ấy, bây giờ lại đang đổ mồ hôi đầy người, thậm chí hai chân còn đứng không vững. Mất một lúc lâu lấy lại bình tĩnh, ông ấy mới lại lên tiếng, thận trọng nói: "Tam thiếu gia, ba năm trước, tôi nghe nói cậu đột ngột qua đời. Tôi cũng cho người âm thầm điều tra thì chuyện đúng là như vậy, thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngô Bách Tuế sâu xa đáp: "Ba năm trước, có người mượn tay của bố mẹ để đầu độc tôi. Chờ sau khi tỉnh lại, tôi đã bị mất trí nhớ, cũng không biết tại sao lại đến thành phố Tây Nguyên này. Là Hạ Quang Diệu của nhà họ Hạ đã thu nhận tôi, ông ta còn gả cháu gái mình cho tôi nữa. Ông hãy giúp tôi điều tra cẩn thận về Hạ Quang Diệu này."
Chuyện xảy ra ba năm trước tại nhà họ Ngô, Ngô Bách Tuế đã đoán ra được đại khái. Nhưng anh được ai cứu, sau đó tại sao lại xuất hiện ở thành phố Tây Nguyên, điều này thì anh vẫn chưa rõ, nên anh cần phải điều tra rõ ràng.
Nghe xong chuyện Ngô Bách Tuế kể, lại kết hợp với tin tức mà mình biết được năm đó, Lý Xương Thịnh đã biết nội bộ nhà họ Ngô lục đục. Ông ấy không hỏi cặn kẽ nữa, mà chỉ nghiêm túc đáp: "Chuyện này không thành vấn đề. Tam thiếu gia, xin hỏi bây giờ cậu có muốn đích thân tiếp quản tập đoàn Xương Thịnh không?"
Trong lòng Lý Xương Thịnh biết rõ, mình chính là vũ khí bí mật mà Ngô Bách Tuế bồi dưỡng ở bên ngoài. Nếu Ngô Bách Tuế muốn sử dụng mình, ông