Hạ Như Tùng là người nổi bật xuất sắc trong giới thượng lưu Giang Châu, đối với những người bình thường thì ông ấy to như ông trời.
Resort Ngọa Long lại càng là miền đất thánh mà những người bình thường không thể chạm tới. Hạ Như Tùng ngồi được lên cái ghế tổng giám đốc của Resort Ngọa Long, việc này đã đủ chứng minh năng lực của ông không hề tầm thường. Hạ Như Tùng bước tới đây, mang theo khí phách hiên ngang hệt như vua chúa, ông ấy là người còn đáng gờm hơn cả Kim Gia.
Những người mà Hạ Như Tùng đưa tới cũng không hề tầm thường, có tổng cộng hơn bốn năm trăm người, ai ai cũng đều nhanh nhẹn thoăn thoắt, khí thế hiên ngang, mặc chung một kiểu đồng phục đen, trên áo quần còn in một chữ “Long”. Hiển nhiên là họ không phải một đám xã hội đen bình thường, tất cả những người này đều là tay chân được Resort Ngọa Long bí mật đào tạo, là những người bảo vệ cho Resort Ngọa Long, gọi tắt là Long Vệ.
Không gì có thể chống lại sự oai nghiêm của Long Vệ, Resort Ngọa Long có thể giữ vững thế lực ở khắp mọi miền cũng phải kể tới công của Long Vệ.
Các chiến binh Long Vệ đều được huấn luyện nghiêm khắc, khí phách hiên ngang, cả đội Long Vệ mang theo vẻ uy nghiêm khiến kẻ khác phải khiếp sợ. Đám du thủ du thực Trương Cảnh Minh đưa theo đúng là một trời một vực so với đội quân này.
Trước mặt Long Vệ, đám người của Trương Cảnh Minh hệt như một lũ binh tôm tướng tép.
Hạ Như Tùng ngang nhiên dẫn Long Vệ tới, tình cảnh này hệt như hoàng đế đích thân dẫn theo các thị vệ giá lâm, tất cả mọi người có mặt tại đây đều kinh ngạc tới nỗi trợn tròn cả mắt, thầm run rẩy trong lòng. Gần như không ai là không biết tới Long Vệ, dù là người chưa từng ghé tới Resort Ngọa Long cũng biết đến sự tồn tại của Long Vệ, họ là những người canh gác cho Resort Ngọa Long, là một thế lực xã hội đen cực kỳ mạnh mẽ.
Long Vệ sẽ không rời khỏi resort nếu chỉ có chuyện đơn giản tầm thường xảy ra, vì ở đây sẽ chẳng ai dám động tới người của Resort Ngọa Long, mà hôm nay, tổng giám đốc Resort Ngọa Long lại điều động một tốp Long Vệ lớn, đây là cảnh tượng kỳ lạ chấn động tới nhường nào chứ?
Sau khi bừng tỉnh khỏi cơn ngẩn ngơ, mọi người chợt bật lên những tràng thán phục khó tin:
“Giám đốc Hạ của Resort Ngọa Long cũng đã tới rồi, rốt cuộc chuyện này là sao đây?”
“Đúng vậy, ông ấy còn dẫn cả Long Vệ của resort tới nữa, trời sắp sập rồi sao!”
“Ở đất Giang Châu này giám đốc Hạ khác gì thần thánh đâu, ai có thể mời được ông ấy tới đây vậy?”
“Chuyện hôm nay đúng là càng lúc càng ly kỳ!”
Đám người có mặt tại đây đang xôn xao điên cuồng, những từ ngữ uyên thâm tới đâu cũng không thể miêu tả cảm xúc của họ lúc này.
Hạ Như Tùng không đếm xỉu tới tất cả mọi người, ông ấy bước thẳng tới trước mặt Ngô Bách Tuế, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, ông kính cẩn cất lời với Ngô Bách Tuế: “Cậu Ngô.”
Tiếng “cậu Ngô” này đã điểm tô một cách trọn vẹn cho thân phận của Ngô Bách Tuế.
Chỉ trong chớp mắt, hình ảnh của Ngô Bách Tuế đã chợt trở nên vô cùng cao lớn, hệt như một cây đại thu che khuất trời xanh.
Cặp mắt của vô số người đã bị chói lòa.
Dù trước đó ba người Du Chí Viễn có lấy lòng Ngô Bách Tuế, về sau Kim Vinh lại trèo cao kết thân với anh, khiến mọi người ý thức được Ngô Bách Tuế không hề tầm thường. Nhưng những điều này chưa đủ khiến họ kính nể Ngô Bách Tuế, thật sự phải ngưỡng vọng anh. Nhưng lần này lại không như vậy, giờ phút này đây, Hạ Như Tùng đã đích thân dẫn Long Vệ tới vì Ngô Bách Tuế, hơn nữa, ông ấy lại cư xử cung kính tới vậy với anh, như thể mình chỉ là một kẻ theo hầu Ngô Bách Tuế vậy. Việc này đã khiến Ngô Bách Tuế tỏa ánh hòa quang chói lòa, trở thành người đầu đội trời chân đạp đất.
“Ngô Bách Tuế rốt cuộc là người quyền cao chức trọng nhường nào vậy?” Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt tại đây.
Đến cả đám Kim Vinh và Du Chí Viễn đã thấy được sự siêu phàm của Ngô Bách Tuế tại Resort Ngọa Long rồi, nhưng lúc này bọn họ cũng phải kinh ngạc. Họ vốn chỉ biết Ngô Bách Tuế có qua lại với sếp lớn của Resort Ngọa Long, nhưng không biết quan hệ của họ lại sâu sắc tới mức này, có thể khiến Hạ Như Tùng dẫn Long Vệ tới giúp đỡ.
Hạ Mạt Hàn cũng hệt như nhóm Kinh Vinh, chỉ biết Ngô Bách Tuế giao hảo với sếp lớn của Resort Ngọa Long, nhưng không ngờ Ngô Bách Tuế lại có thể khiến người ta dắt người tới làm rùm beng. Bảo sao, từ đầu chí cuối Ngô Bách Tuế đều chỉ bày mưu tính kế, anh đã tính toán mọi chuyện từ trước, không hề sợ hãi trước Trương Cảnh Minh, hóa ra anh thật sự đã nắm chắc phần thẳng. Hạ Mạt Hàn chợt cảm thấy thật an toàn vững chắc, chồng cô thật sự xứng đáng để cô tin tưởng vô điều kiện.
Còn đám người nhà họ Hoàng thì đều như bị đóng băng, đứng chết chân tại chỗ, tên khờ ở rể Ngô Bách Tuế như đã biến đổi hoàn toàn, trở thành kẻ được tất thảy mọi người kính nể ngưỡng mộ. Chỉ trong chớp mắt, lòng dạ đám người nhà họ Hoàng đã nháo nhác hoảng loạn.
Trương Cảnh Minh ngang ngược lại càng giống một quả bóng da bị đâm, xì hơi trong tích tắc, gã ta cảm thấy kinh khiếp, sợ hãi vô cùng, gã ta là khách VIP của Resort Ngọa Long, đương nhiên chẳng hề xa lạ gì với nơi này, gã ta biết rõ Hạ Như Tùng không hề tầm thường, không ai tại đất Giang Châu dám động tới Hạ Như Tùng, đó là người mà cả Trương Cảnh Minh cũng phải nể phục ngưỡng mộ. Nhưng người khiến gã ta phải nể phục này lại đang kính nể Ngô Bách Tuế.
Chuyện này đã chứng minh rõ ràng tất cả những chuyện Ngô Bách Tuế nói trước đó đều không phải khoác lác, anh thật sự là người mà không ai có thể động tới.
Sự thật này đã khiến Trương Cảnh Minh tuyệt vọng tột độ, trong chớp mắt, gã ta đã như rơi xuống vực thẳm, đầu óc trống rỗng.
Lòng dạ của tất cả mọi người ở đây đều như đang dậy sóng kinh hoàng.
Chỉ mình Ngô Bách Tuế là vẫn tĩnh lặng như nước, anh chỉ khẽ gật đầu với Hạ Như Tùng, sau đó, anh quay sang nhìn Trương Cảnh Minh, khinh miệt cất lời: “Giờ ông có muốn so bì với tôi không?”
Đương nhiên Ngô Bách Tuế không hề coi đám du thủ du thực Trương Cảnh Minh đưa tới ra gì, mình anh thôi cũng đủ xử lý chúng, anh gọi Hạ Như Tùng tới chủ yếu do cảm thấy xử lý bằng bạo lực sẽ chỉ giải quyết được ngọn chứ không nhổ được gốc. Dùng quyền thế khuất phục kẻ khác mới khiến họ chịu phục hoàn toàn.
Muốn kẻ khác phải hoàn toàn chịu thua thì chỉ có cách khiến họ tôn kính mình.
Ở thành phố Giang Châu, Hạ Như Tùng là người có thể làm được điều này.
Đối mặt