Hoàng Quý Lan chết rồi?
Lời nói này hệt như một quả bom dội xuống đám người nhà họ Hoàng, trong tích tắc, nó khiến họ nổ tung, tất cả thành viên nhà họ Hoàng cùng ngậm miệng, biến sắc. Ban nãy bọn họ còn hùng hổ tranh luận, kéo Hoàng Quý Lan ra làm bia đỡ đạn, hơn nữa có vẻ hiệu quả còn rất tốt, vì Hạ Mạt Hàn có vô tình hơn nữa thì cũng sẽ không động tới Hoàng Quý Lan. Đương nhiên nhà họ Hoàng bọn họ cũng sẽ được tha tội một cách dễ dàng. Nhưng ngay lúc tình hình sắp chuyển biến tốt đẹp thì chợt lại có sét đánh giữa trời quang, Hoàng Quý Lan chết rồi, còn chết trong nhà họ Hoàng nữa? Chỉ riêng chuyện này thôi e là cũng đủ để bọn họ rơi vào tuyệt cảnh.
Thành viên nhà họ Hoàng đều kinh sợ hoảng hồn.
Hạ Mạt Hàn nghe xong mà run lẩy bẩy, đầu cô quay mòng mòng, không có thời gian suy nghĩ gì thêm, cô xông ra ngoài theo bản năng, gào lên với tên người làm nhà họ Hoàng vừa báo tin: “Mẹ tôi ở đâu, mẹ tôi đang ở đâu?” Giọng Hạ Mạt Hàn còn mang theo cả tiếng khóc nức nở.
Tên người làm nhà họ Hoàng cũng sợ hết hồn, cậu ta nhận trách nhiệm trông coi người trong phòng chứa củi, nào biết người ta lại mất mạng. Cậu ta thở hổn hển, hoảng loạn giải thích: “Trong phòng chứa củi, hộc máu, không còn thở nữa rồi.”
Nghe lời cậu ta nói xong, mọi người cũng ào ào chạy tới phòng chứa củi.
Hạ Mạt Hàn chạy đi nhanh nhất. Cô xông như bay về phía trước như phát điên, đến phòng chứa củi rồi, cô vừa liếc đã thấy Hoàng Quý Lan tóc tai bù xù nằm oặt trên mặt đất, miệng bà vẫn còn dính máu tươi, thậm chí chân cũng đã bị trói lại. Hạ Mạt Hàn trào nước mắt, cô khóc lớn, lao tới bên Hoàng Quý Lan, gào thét lạc giọng: “Mẹ, mẹ!”
Sự sụp đổ của Hạ Mạt Hàn khiến lòng Ngô Bách Tuế đau nhói.
Ngô Bách Tuế bước nhanh tới, kiểm tra mạch đập của Hoàng Quý Lan, sau đó, anh biến sắc, nghiêm giọng: “Ai có kim bạc, đưa kim bạc cho tôi.”
Hoàng Bình An nghe vậy vội nói: “Mau lấy kim bạc ra đây.”
Hoàng Bình An không có chút tình cảm nào với đứa con gái Hoàng Quý Lan này. Nhưng lúc này đây, ông ta cũng rất hoảng loạn. Ông ta biết rõ nếu Hoàng Quý Lan chết trong nhà mình, thì họ sẽ không chỉ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Ngô Bách Tuế, mà còn phải chịu sự trừng trị của pháp luật. Hoàng Bình An không dám nghĩ tới hậu quả, ông ta chỉ mong có thể cứu được Hoàng Quý Lan, ông ta sẽ không từ bỏ, dù chỉ một tia hy vọng.
Hạ Mạt Hàn đang đau đớn tới chết đi sống lại, chợt nghe thấy lời Ngô Bách Tuế, cô bèn ngừng khóc ngay, xúc động hỏi anh: “Chẳng lẽ mẹ em vẫn có thể sống lại sao?”
Gương mặt Ngô Bách Tuế nghiêm túc: “Để anh thử.”
“Bà ấy đã không còn thở nữa rồi, sao có thể cứu được.” Đầu tóc tên người làm nhà họ Hoàng nhận trách nhiệm trông coi phòng chứa củi rối bòng bong, cất lời với vẻ khó hiểu.
Những người khác ở đây đương nhiên cũng sẽ nghi ngờ, nhưng mọi người đều biết Ngô Bách Tuế không phải kẻ tầm thường. Mọi người không dám phản bác lại lời Ngô Bách Tuế nói, mà chỉ đứng im lặng nhìn.
Chưa chi đã có người xách hộp thuốc tới, bên trong chứa đầy đồ dùng y tế, thuốc thang, còn có cả kim bạc.
Ngô Bách Tuế không hề do dự, anh rút ngay một chiếc kim bạc, đâm vào huyệt Nhân trung của Hoàng Quý Lan.
Châm huyệt là thao tác châm cứu cơ bản nhất, nhưng quan trọng hơn cả vẫn là tay nghề người châm cứu. Sau khi Ngô Bách Tuế đâm kim bạc vào huyệt của Hoàng Quý Lan, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa của anh cùng xoay tròn, nhẹ nhàng dao động.
Động tác này trông thì rất đơn giản, nhưng mỗi động tác bé nhỏ đều vô cùng quan trọng, không được phép xảy ra chút sai lầm nào. Châm cứu không chỉ đòi hỏi tay nghề của Ngô Bách Tuế mà còn phụ thuộc vào cả tâm thế của anh. Phải có tinh thần ổn định, động tác linh hoạt, chuẩn xác mới có thể đạt được hiệu quả.
Những người xung quanh đều chăm chú nhìn Ngô Bách Tuế không chớp mắt, cũng không dám thở mạnh.
Dưới vô số những ánh nhìn chăm chú, cơ thể nằm dưới mặt đất của Hoàng Quý Lan chợt run lên, bà ta đã hồi phục rồi, mạch đập và hô hấp đều quay lại, bà ta đã sống lại.
Ngô Bách Tuế rút kim bạc, nghiêm giọng: “Gọi xe cứu thương đi!” Hoàng Quý Lan được Ngô Bách Tuế đưa từ cõi chết trở về, nhưng cũng chỉ cứu được tính mạng, bà ta vẫn còn đang hôn mê, cơ thể cực kỳ yếu ớt, cần phải được truyền nước và nghỉ ngơi.
Cải tử hoàn sinh!
Ánh mắt của mọi người chợt trợn trừng, bọn họ cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Ngô Bách Tuế chỉ dùng một chiếc kim bạc mà đã có thể cứu được tính mạng Hoàng Quý Lan. Cảnh tượng này thật sự quá kỳ lạ, mọi người đều không thể tin nổi.
Hạ Mạt Hàn xúc động tới mức tim đập như điên, hai mắt rưng rưng. Cô nhìn Hoàng Quý Lan vừa cải tử hồi sinh, cảm thấy vừa mừng vui vừa sợ hãi, cô thật sự không biết Ngô Bách Tuế lại có khả năng này, có thể cướp mẹ mình lại từ tay Tử Thần.
“Không phải mẹ em đã chết rồi sao? Tại sao anh có thể cứu bà ấy vậy?” Hạ Mạt Hàn run giọng đặt ra câu hỏi ngờ vực từ sâu thẳm lòng mình. Cô vẫn chưa thể hoàn hồn, cứ nghĩ tới chuyện suýt nữa thì mẹ mình đã chết, cô lại không nén được sự sợ hãi.
Ngô Bách Tuế trả lời: “Bà ấy không chết, chỉ bị quá sức, tâm trạng kích động, máu dồn lên não, rơi vào trạng thái sốc nặng.”
Lời của Ngô Bách Tuế vang vọng trong lòng người. Ánh mắt mọi người nhìn anh cũng đã thay đổi, anh không chỉ không phải một tên khờ, mà còn có võ thuật cao siêu, quyền thế vượt bậc, thậm chí, anh còn sở hữu cả tài chữa bệnh xuất sắc. Tất cả những điều này đều khiến anh tỏa ra ánh hào quang lấp lánh.
Ánh mắt mọi người nhìn anh đều đã thay đổi.
Sau cơn kinh hãi tột cùng, Hoàng Bình An cũng dần lấy lại sự tỉnh táo, ông ta biết Hoàng Quý Lan không chết là chuyện tốt, ông ta vẫn còn cơ hội, vậy nên Hoàng Bình An vội nói với Hạ Mạt Hàn: “Mẹ cháu tự lên cơn điên, ông cũng không còn cách nào khác, đành phải nhốt mẹ cháu trong phòng chứa củi. Ông cũng không biết tại sao Hoàng Quý Lan lại sốc mạnh, nôn ra máu như vậy, chuyện này đâu có liên quan đến ông?”
Đến lúc này rồi, dù là những người ngoài không có liên can cũng có thể thấy được sự vô tình và tội ác của nhà họ Hoàng, nhưng Hoàng Bình An vẫn cứ bao biện cho bản thân, thà chết không chịu nhận sai.
Hạ Mạt Hàn nghe vậy mà mắt đỏ bừng, cô đứng dậy, giận dữ thốt từng từ từng chữ với Hoàng Bình An: “Mẹ tôi là con gái ruột của ông, vậy mà ông lại nhốt bà trong phòng chứa củi tối tăm ẩm ướt, còn mình thì vui vẻ mở tiệc mừng thọ bên ngoài, thậm chí còn đẩy hết trách nhiệm lên người bà. Giờ mẹ tôi suýt đã mất mạng, ông vẫn còn khăng khăng không chịu tỉnh ngộ, chỉ lo bao biện cho mình, ông không xứng làm người!”
“Dù mẹ tôi có phạm sai lầm thì bà cũng đã chịu trừng phạt rồi, các người cũng phải bị trừng trị.”
Hạ Mạt Hàn đã hoàn toàn tuyệt vọng với nhà họ Hoàng.
Ngô Bách Tuế nghe xong cũng không khách sáo nữa, anh thằng thừng tuyên án với đám người nhà họ Hoàng: “Tự mình gây tội, không thể sống sót, về sau nhà họ Hoàng các người đừng nghĩ tới chuyện đổi đời.”
Huy hoàng đã vụt tắt.
Lời của Ngô Bách Tuế mang ý nghĩa rất rõ ràng, thời hoàng kim của nhà họ Hoàng đã đi tới đoạn kết. Nhà họ Hoàng được nở mày nở mặt trong thoáng chốc, từ bây giờ chỉ có thể trở nên lụi bại.
“Xong đời rồi, nhà họ Hoàng xong đời thật rồi.”
Thành viên nhà họ Hoàng ai nấy đều như có tang, ân hận không thôi.
Bốn mươi phút sau, Hoàng Quý Lan đã được đưa tới bệnh viện, bác sĩ đang kiểm tra tổng quát cho bà.
Ngoài phòng bệnh, Hạ Mạt Hàn nhìn Ngô Bách Tuế rồi câu hỏi sâu lắng: “Anh còn biết chữa bệnh nữa sao?”
Ngô Bách Tuế thừa nhận: “Anh từng học qua.” Ngô Bách Tuế là một thiên tài hoàn hảo, anh đã học tập nghiên cứu tất cả các lĩnh vực, trong đó có cả y khoa.
Lòng Hạ Mạt Hàn nổi sóng, cô càng lúc càng không hiểu rõ được con người Ngô Bách Tuế, nhưng cô biết, cô sẽ dần hiểu hết về anh. Sau một thoáng im lặng, Hạ Mạt Hàn lại chân thành nói: “Cảm ơn anh đã giúp em, cảm ơn anh đã cứu mẹ em.”
Ngô Bách Tuế nghiêm mặt: “Đây là điều anh nên làm.”
Trong lúc họ trò chuyện với nhau, bác sĩ đã bước ra khỏi phòng bệnh, nói với Hạ Mạt Hàm: “Bệnh nhân chỉ bị suy nhược cơ thể nặng thôi, không đáng ngại, nhưng phải nằm viện tĩnh dưỡng ít hôm.” Nói rồi bác sĩ bèn bỏ đi.
Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn tiến vào phòng bệnh.
Hoàng Quý Lan vẫn đang hôn mê trên giường bệnh, bác sĩ đã truyền nước cho bà ta, sắc mặt Hoàng Quý Lan cũng đã tốt hơn trước nhiều.
“Mẹ em cũng chỉ lỡ bị tiền làm mờ mắt, chắc chắn bây giờ bà đã rất hối hận rồi, mong anh đừng trách bà ấy.” Hạ Mạt Hàn nhìn Hoàng Quý Lan trên giường bệnh, lên tiếng giải thích.
Ngô Bách Tuế gật đầu: “Anh biết.”
Sẩm tối, Hoàng Quý Lan mới dần tỉnh lại, vừa mở mắt bà ta đã