Nhìn thấy thằng ngốc Ngô Bách Tuế ngoan ngoãn bỏ đồ đạc xuống và đi về phía trước, những người có mặt ở đó lập tức hiểu là lần này anh chuẩn bị khuất phục rồi.
Mũi của Lưu Tịnh sắp vênh lên trời rồi, cô ta khoanh tay trước ngực chuẩn bị chờ Ngô Bách Tuế quỳ xuống.
Ngô Bách Tuế coi Lưu Tịnh là không khí, anh khẽ lướt qua cô ta và đến trước mặt Lưu Tam. Liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay gã, Ngô Bách Tuế hờ hững lên tiếng: “Mày là Lưu Tam?”
Lần trước khi báo cáo với Ngô Bách Tuế, Lý Xương Thịnh đã nhắc đến Lưu Tam, anh có ấn tượng với cái tên này.
Lưu Tam ngạo mạn nói: “Đúng vậy, mày đã biết tên của tao, sao còn không nhanh chóng ngoan ngoãn dập đầu nhận tội?”
Ngô Bách Tuế mặt không cảm xúc, anh nói lại một lần nữa: “Mày có còn nhớ có lần mày dọa vợ tao, còn đánh mẹ vợ tao không?” Giọng nói của Ngô Bách Tuế rất hờ hững, trong giọng điệu của anh không có chút tình cảm nào.
Nghe thấy lời của Ngô Bách Tuế, đầu tiên Lưu Tam ngạc nhiên, sau đó gã ta mới phản ứng lại được. Lưu Tam nhướng mày kiêu căng nói: “Hình như là có chuyện này, tao nhớ tao còn muốn bán vợ mày đi nữa. Sao thế? Thằng ngốc như mày còn muốn trả thù à?”
Nói xong, Lưu Tam còn vươn đầu đến trước mặt Ngô Bách Tuế và châm chọc nói: “Mày động vào tao xem nào?”
Mấy đàn em Lưu Tam dẫn đến nghe xong câu này cũng không nhịn được châm chọc: “Thằng ngốc này muốn làm gì?”
”Chẳng lẽ nó muốn đại ca xin lỗi nó?”
”Buồn cười chết đi được.”
Khi những tiếng châm chọc còn đang vang lên, Ngô Bách Tuế nhanh nhẹn giơ tay lên đập một cái vào đầu của Lưu Tam.
Rầm.
Lưu Tam còn chưa kịp nói câu nào đã ngã xuống đất.
Lưu Tam cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, nhưng gã ta còn chưa kịp hoàn hồn, Ngô Bách Tuế đã đạp lên cánh tay của gã ta.
Rắc một tiếng, cánh tay của Lưu Tam hoàn toàn bị dẫm nát.
”Á”
Lưu Tam phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, cơn đau thấu xuống làm gã ta lập tức ngất đi.
Cánh tay của Lưu Tam hoàn toàn tàn phế.
Người có mặt ở đó đều kinh ngạc.
Cảnh tượng này thật sự khiến người ta kinh hoàng.
Đầu óc của mọi người bị chập mạch, họ hoàn toàn không thể tin được.
Lưu Tịnh càng hoảng sợ hơn, cô ta lập tức nhào đến bên cạnh Lưu Tam và hét lớn: “Anh!”
Phát hiện Lưu Tam đã hôn mê, Lưu Tịnh vừa sốt ruột vừa phẫn nộ, mặt cô ta đã nhăn nhúm lại, lửa giận bốc cháy trong lòng, cô ta trợn mắt nhìn Ngô Bách Tuế và hét lên: “Anh dám đánh anh trai tôi?”
Ngô Bách Tuế thản nhiên trả lời: “Tự hắn ta bảo tôi đánh.”
Nói xong, Ngô Bách Tuế quay người đi về chỗ cũ, lại một lần nữa cầm túi to túi nhỏ hành lý ở dưới đất lên.
Cầm xong hành lý, Ngô Bách Tuế đi đến trước mặt Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan sau đó nói: “Đi thôi.”
Hạ Mạt Hàn lúc này cũng coi như điềm tĩnh, dù sao thì cô cũng đã nhìn thấy năng lực của Ngô Bách Tuế, cũng biết anh ra tay xưa nay chưa từng khách sáo, cho nên cảnh tượng ngày hôm nay không gây ra cú sốc quá lớn với cô.
Nhưng Hoàng Quý Lan thì khác, bà ta hoàn toàn kinh sợ, bà ta thật sự không ngờ được là thằng con rể ngốc để mặc cho mình đánh mắng lại dũng mãnh tàn nhẫn như vậy, thật sự là vừa ly kỳ vừa đáng sợ.
Hoàng Quý Lan không thể tin được, bà ta cứ mãi sửng sốt, không bình tĩnh lại được, Hạ Mạt Hàn phải kéo bà ta, bà ta mới biết là phải rời khỏi chỗ đó.
“Mau ngăn cản bọn họ!” Lưu Tịnh hét lên với mấy đàn em của Lưu Tam bằng giọng điệu chói tai.
Hôm nay Lưu Tam đưa tất cả bốn đàn em đến, nhưng bốn người này tận mắt nhìn thấy Ngô Bách Tuế đánh Lưu Tam bằng cùi chỏ, thậm chí còn dứt khoát dẫm gãy tay của Lưu Tam. Sức lực mạnh mẽ của một thằng điên khiến họ rất sợ hãi, bọn họ nào dám đi động vào thằng điên đáng sợ Ngô Bách Tuế này.
Họ coi như không nghe thấy lời của Lưu Tịnh.
Thế là nhóm người Ngô Bách Tuế thuận lợi rời khỏi bến xe trong cái nhìn của những người khác.
Sau khi lên xe taxi, Hoàng Quý Lan ngồi ở hàng ghế sau cuối cùng cũng hoàn hồn, bà ta hỏi Hạ Mạt Hàn với vẻ quái dị: “Sao thằng ngốc này lại mạnh như vậy?”
Hạ Mạt Hàn giải thích: “Con đã nói với mẹ là anh ấy khỏi bệnh rồi, hơn nữa anh ấy cũng rất giỏi đánh đấm.”
Hoàng Quý Lan hừ một tiếng sau đó khinh thường nói: “Thôi đi, đây mà là chuyện tốt à, nó vốn dĩ đã khỏe rồi, mẹ chỉ không ngờ là nó lại hung tợn như vậy.”
Nói xong Hoàng Quý Lan cảnh cáo Ngô Bách Tuế đang ngồi ở phía đối diện: “Thằng ngốc, cậu có biết Lưu Tam là ai không, cậu ta là côn đồ nổi tiếng, bên trên còn có người nâng đỡ cậu ta. Bây giờ cậu đánh cậu ta là gây ra họa lớn, đến lúc đó có người tìm đến, cậu đừng làm liên lụy đến mẹ con tôi!”
“Ừm.” Ngô Bách Tuế vô cảm đáp lại.
Hai mươi phút sau, taxi dừng lại trong một con ngõ ở khu vực thành phố.
Sau khi xuống xe, Hoàng Quý Lan lần theo số nhà để tìmra một ngôi nhà có cửa sắt, Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế lặng lẽ theo sau bà ta.
Hoàng Quý Lan gõ cửa, một lát sau có một người phụ nữ trung niên đến mở cửa.
Người phụ nữ này tên là Chương Hồng Mai, là bạn chơi bài của Hoàng Quý Lan, bình thường quan hệ của hai người họ rất tốt.
“Hồng Mai, cảm ơn bà quá, nếu không tôi không biết hôm nay dừng chân ở đâu.” Chương Hồng Mai vừa đi ra, Hoàng Quý Lan đã lên tiếng nói.
Chương Hồng Mai trả lời: “Chuyện này có gì phải cảm ơn chứ, vốn dĩ họ hàng của tôi cho thuê căn nhà này, đúng lúc bà lại không có chỗ ở, cho bà thuê cũng hợp lý”
Lúc trước ở trên xe bus, Hoàng Quý Lan đã gửi tin muốn thuê nhà đến nhóm Wechat của hội bạn đánh bài của bà ta. Vừa hay họ hàng của Chương Hồng Mai có một căn nhà cho thuê, thoản mãn yêu cầu của Hoàng Quý Lan, cho nên bà ta đi taxi đến đây.
Hoàng Quý Lan tươi cười gật đầu, tiếp theo bà ta hỏi: “Là nhà này phải không, bây giờ tôi có thể đi vào chứ?”
Chương Hồng Mai lập tức nói: “Vào đi, vào đi.”
Sau đó Chương Hồng Mai mời nhóm người Hoàng Quý Lan đi vào bên trong.
Đây là một ngôi nhà cấp bốn có sân, trông sân có cây, cũng coi như rộng rãi, bên trong cũng rất sạch sẽ sáng sủa, đồ dùng trong nhà đầy đủ, Hoàng Quý Lan nhìn mấy lần sau đó nói với vẻ rất hài lòng: “Cũng được đấy!”
Chương Hồng Mai nhiệt tình nói: “Đúng vậy, tôi biết bà đến ở nên đặc biệt đến quét dọn trước.”
Hoàng Quý Lan cảm ơn nói: “Bà vất vả rồi.”
Hạ Mạt Hàn cũng rất hài lòng với căn nhà này, chỉ có Ngô Bách Tuế là nghĩ rằng Hạ Mạt Hàn phải chịu thiệt thòi. Vốn dĩ anh đã chuẩn bị cho Hạ Mạt Hàn một bất ngờ lớn, chỉ đợi đến khi Hạ Mạt Hàn trở về Tây Nguyên, Ngô Bách Tuế liền có thể nâng niu cô giống như công chúa, khiến người Tây Nguyên phải ngưỡng mộ. Nhưng tất cả đều do Lý Xương Thịnh chuẩn bị, bây giờ Lý Xương Thịnh mất liên lạc vẫn chưa có tin tức gì, tạm thời anh chưa thể mang bất ngờ này đến cho cô.
Tuy bất ngờ đến muộn, nhưng Ngô Bách Tuế không chịu được khi Hạ Mạt Hàn phải ở tại nơi tồi tàn như thế này, anh quét mắt nhìn sảnh của căn nhà cấp bốn này, sau đó đột nhiên lên tiếng nói: “Hay là chúng ta chuyển