Lòng Lâm Báo run sợ, đối với hắn, Ngô Bách Tuế kinh khủng chẳng khác nào Diêm vương, khiến hắn vô cùng sợ hãi!
Khả năng quan sát của Ngô Bách Tuế rất nhạy bén, qua nét mặt của Lâm Báo, anh biết hắn ta không hề nói dối.
Ngô Bách Tuế bèn bỏ qua Lưu Báo ngay, anh lao thẳng tới cạnh chiếc Mercedes, kéo Lưu Tam trong xe ra ngoài, anh bóp lấy cổ gã, trầm giọng: “Có phải mày bắt cóc không?”
Giọng điệu Ngô Bách Tuế lạnh lùng nặng nề, ánh mắt lại tỏa ra sát khí lạnh băng.
Lưu Tam như bị bao quanh bởi hơi thở của tử thần, đến tận giờ phút này đây gã mới cảm nhận được Ngô Bách Tuế đáng sợ tới mức nào. Cuối cùng gã cũng đã hiểu tại sao đại ca Lâm Báo của mình lại sợ Ngô Bách Tuế tới thế. Lần này lá gan Lưu Tam cũng sắp nổ tung vì sợ rồi, mặt gã đỏ bừng, gắng hết sức giải thích với Ngô Bách Tuế: “Không phải, tôi không làm.”
Cổ gã bị Ngô Bách Tuế siết chặt, đến nói chuyện cũng khó.
Ngô Bách Tuế vừa trông đã biết Lưu Tam cũng không nói dối, anh bèn ném Lưu Tam sang một bên ngay rồi cất tiếng hỏi Lâm Báo: “Không phải mày đã cho người đứng canh ngoài cổng sau nhà tao sao?”
Trước đó Lâm Báo đã sợ Ngô Bách Tuế tới mức chỉ muốn tháo chạy ngay, giờ nghe anh hỏi vậy, hắn mới chợt nhớ ra đúng là người của hắn có canh ở cổng sau. Vậy nên hắn vội trả lời: “Đúng là em có sai người đứng canh ở đó nhưng bọn em đâu có bắt chị dâu?”
Sợ Ngô Bách Tuế không tin, hắn còn hô to: “Xuống xe hết cho tao.”
Đám đàn em trong năm chiếc xe van vội vã xuống xe.
Lâm Báo liếc nhìn đám người rồi cau mày hỏi: “Vương Rỗ đâu?”
Vương Rỗ là đàn em của Lâm Báo, vì mặt đầy rỗ nên mới có biệt danh là Vương Rỗ, tên này tay chân nhanh nhẹn, đầu óc lanh lẹ, Lâm Báo rất trọng dụng gã. Ban nãy khi tới đây Vương Rỗ chỉ lo Ngô Bách Tuế tẩu thoát qua cửa sau nên đã chủ động dẫn người ra chặn cửa.
“Bọn em không biết?” Đám đàn em của Lâm Báo ngơ ngác nhìn nhau, mơ màng không rõ.
Ban nãy đám đàn em có mặt tại đó đều sợ ngớ người vì sức mạnh của Ngô Bách Tuế, sau đó Lâm Báo lại đột ngột ra lệnh cho mọi người rút lui, bọn họ cũng cuống quýt bỏ trốn, chỉ biết tự lo thân mình, nào ai nhớ được tới kẻ khác.
Lâm Báo vỗ đầu, xấu hổ lên tiếng: “Đại ca, xin lỗi anh, lúc này chạy vội quá nên em quên mất Vương Rỗ, để em gọi điện cho nó.”
Trong giải thích Lâm Báo cũng đã vội vã rút điện thoại gọi cho Vương Rỗ.
Tút tút tút.
Chuông chờ vang lên nhưng tiếc là không có ai nhận máy.
“Khốn kiếp, nó không nghe máy.” Lâm Báo rất giận dữ.
“Tìm nó ngay cho tao.” Ngô Bách Tuế không muốn lãng phí thời gian, anh nghiêm giọng ra lệnh.
Lâm Báo không dám nấn ná, hắn tức khắc ra lệnh cho mọi người trở lại tìm Vương Rỗ. Tìm một hồi, họ phát hiện ra Vương Rỗ và năm tên đàn em của gã trong bụi cỏ cách cổng sau mười mét.
Sáu người nằm sõng soài trong bụi cỏ, không hề cựa quậy.
“Đại ca, chuyện này là sao?” Lâm Báo nhíu chặt mày, ngờ vực hỏi Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế không phí lời với Lâm Báo, anh bước tới bụi cỏ, xem xét tình hình của đám Vương Rỗ, sáu người đều bị đánh ngất xỉu bằng một đòn, hung thủ ra tay rất gọn gàng.
Có thể lẳng lặng đánh ngất sáu người, bắt mất Hạ Mạt Hàn và Vương Quý Lan mà không gây một chút tiếng động, chắc chắn kẻ này phải cực kỳ mạnh, cực kỳ chuyên nghiệp.
“À, em hiểu rồi, nghêu sò đánh nhau ngư ông đắc lợi, chắc chắn có người nhân lúc em và anh đang đánh nhau để bắt chị dâu đi.” Cuối cùng Lâm Báo cũng bừng tỉnh.
“Đánh thức họ dậy đi.” Ngô Bách Tuế nghiêm giọng.
Lâm Báo nghe vậy bèn sai người mang một thùng nước tới hắt cho đám Vương Rỗ tỉnh dậy.
Trong lúc sáu người đang ngơ ngác mơ màng, Ngô Bách Tuế đã lên tiếng: “Các người có nhìn thấy kẻ đã đánh ngất mình không?”
Sáu người còn đang mơ màng thì Lâm Báo đã chợt thét lớn: “Nói mau, ai đánh chúng mày bất tỉnh.”
Vương Rỗ giật bắn mình, gã lắc đầu ngay: “Em không biết, em chỉ chợt thấy gáy mình đau nhói rồi ngất xỉu mất.”
Năm người khác cũng lũ lượt lắc đầu tỏ ý không biết.
Nhưng có thể chắc chắn một điều là bọn họ gần như đều ngất xỉu cùng một lúc, cũng có nghĩa hung thủ không chỉ có một người.
Nghe vậy, Lâm Báo bừng bừng lửa giận, hắn trịnh trọng nói với Ngô Bách Tuế: “Khỉ thật, dám đánh người của em, chắc chắn em sẽ xử lý nó. Đại ca, anh yên tâm đi, kiểu gì em cũng bắt được đám rác rưởi này, đưa chị dâu về cho anh.”
“Cút!” Ngô Bách Tuế gắt gỏng thét lên, tiếng kêu vang động đất trời.
Chắc chắn kẻ bắt Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan đi không phải hạng bình thường. Ngô Bách Tuế chẳng thể trông cậy vào loại người như Lâm Báo, anh cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây với Lâm Báo.
Lâm Báo sợ run lập cập, hắn ra lệnh ngay: “Đi, mau đi thôi.”
Đám đàn em của Lâm Báo vội vã rút lui, nhanh chóng biến mất trước mặt Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế lẳng lặng xoay người lại, bước tới bên căn nhà rồi tung người nhảy thẳng lên mái căn nhà trệt, động tác nhanh thoăn thoắt như một tia sáng.
Ngô Bách Tuế đứng trên mái nhà, quan sát con ngõ nhỏ cũ kỹ, càng lúc hai mắt hai anh càng đỏ.
Anh đưa Hạ Mạt Hàn trở lại thành phố Tây Nguyên là vì muốn cô một bước lên mây, rửa sạch nỗi nhục nhã trước đây, đưa cô đứng lên đỉnh cao của thành phố Tây Nguyên. Nhưng giờ anh còn chưa kịp làm bất cứ điều gì cho Hạ Mạt Hàn thì cô đã bị người ta bắt cóc.
Biến cố này không thể lường trước được.
Ngô Bách Tuế vô cùng chán nản, nhưng anh còn giận dữ hơn, lửa giận đang chuẩn bị thiêu đốt anh.
Anh buộc phải tìm được Hạ Mạt Hàn càng nhanh càng tốt, chỉ là lần trước, khi nhảy lầu, Hạ Mạt Hàn đã đánh mất điện thoại. Điện thoại của Hoàng Quý Lan lại rơi trong nhà, giờ anh hoàn toàn không thể xác định được vị trí cụ thể của họ, tìm họ lại