Lúc trước Ngô Bách Tuế đã quan sát ở trên phố rất lâu, cuối cùng anh xác định mục tiêu là chủ quán mì. Anh có thể kết luận chủ quán mì trông có vẻ hết sức bình thường này đến từ Ngục Huyết.
Là một tổ chức sát thủ vô cùng bí ẩn, Ngục Huyết chắc chắn sẽ có một địa điểm liên lạc, hơn nữa địa điểm liên lạc này thường nằm ở nơi công cộng, mà người liên lạc lại ngụy trang thành một người rất bình thường.
Người liên lạc của Ngục Huyết là một điểm đột phát rất quan trọng, Ngô Bách Tuế cố ý đến nơi ồn ào nhất của cổ trấn để tìm kiếm người liên lạc này.
Liếc mắt nhìn, người trên con phố này về cơ bản đều là người bình thường. Sở dĩ cuối cùng Ngô Bách Tuế xác định là chủ quán mì, vì anh cảm nhận được vẻ bề ngoài của chủ quán mì bình thường che giấu một luồng sát khí không bộc lộ ra bên ngoài. Phải là một cao thủ đã giết rất nhiều người mới có thể sinh ra luồng khí này. Nhưng cao thủ như vậy lại phải khom lưng cúi đầu với một tay côn đồ nhỏ bé, điều này rõ ràng là rất bất thường. Ngô Bách Tuế lại gần thăm dò hắn, hằn còn không thừa nhận là mình biết võ công, điều này càng làm Ngô Bách Tuế chắc chắn chủ quán mì chính là người liên lạc trên phố của Ngục Huyết.
Ngô Bách Tuế không vòng vo mà hỏi thẳng chủ quán mì.
Chủ quán mì nằm trên mặt đất, hắn nói với khuôn mặt vô cùng đau khổ: “Người anh em, tôi không hiểu cậu đang nói gì, cậu đừng bắt nạt người thật thà, tôi đã nộp phí bảo kê, cậu đánh tôi, anh Lỗi sẽ không tha cho cậu đâu.” Giọng nói của hắn run rẩy, giọng điệu ấm ức, trông hắn có vẻ thật sự là một người đáng thương thật thà chất phác.
Khả năng ngụy trang của chủ quán mì cũng được, nhưng lại không qua được mắt của Ngô Bách Tuế. Anh nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, anh có thể cảm nhận một cách rõ ràng khí thế trên người chủ quán mì. Vậy nên anh không hề do dự giơ chân lên hung hăng đạp vào người chủ quán mì.
Rầm!
Cơ thể chủ quán mì lại một lần nữa bay lên, cuối cùng đập vào cái bàn gỗ trong cửa hàng, cái bàn gỗ chắc chắn lập tức đổ sụp.
“Mau chạy đi.” Khách trong quán mì cuối cùng cũng phản ứng được, sắc mặt bọn họ thay đổi sau đó nhanh chóng rời khỏi quán mì.
Chỉ trong chốc lát, quán mì nhỏ bé chỉ còn lại hai người là Ngô Bách Tuế và chủ quán.
“Còn không nói thật nữa là mày mất mạng đấy.” Ngô Bách Tuế nhìn chủ quán mì và nói với giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.
Một cú đấm và một cú đá đã thể hiện thực lực phi thường của Ngô Bách Tuế, chủ quán mì bị đánh hai cái đã bị thương không nhẹ, cũng may là cơ thể của hắn săn chắc, không bị đánh đến mức hoàn toàn tàn phế. Hắn từ từ ngồi dậy từ dưới đất, sau khi ngồi vững, hắn ngẩng đầu nhìn Ngô Bách Tuế và nhỏ giọng hỏi anh: “Cậu là Ngô Bách Tuế phải không?”
Ngô Bách Tuế lạnh mặt trả lời: “Đúng vậy.”
Chủ quán mì khẽ cắn mối và nói: “Đại ca nói là phải mất ba ngày cậu mới có thể tìm được chỗ này, không ngờ chỉ hai ngày cậu đã tìm được rồi, xem ra cậu thật sự có bản lĩnh đấy!”
Ngô Bách Tuế lạnh lùng nói: “Tao không muốn nhiều lời với mày, nếu mày không muốn chết thì nhanh chóng nói với tao vị trí của tổng bộ Ngục Huyết.”
Chủ quán mì không hề sợ hãi, hắn điềm tĩnh đáp: “Cậu không dám giết tôi đâu, nếu cậu giết tôi thì vợ cậu và mẹ vợ cậu đều sẽ lập tức mất mạng, cậu mất công đến đây rồi.”
Sát khí của Ngô Bách Tuế lộ rõ ra bên ngoài, anh trầm giọng nói: “Mày uy hiếp tao?”
Chủ quán mì chầm chầm đứng lên sau đó thản nhiên nói: “Không phải uy hiếp, mà là cảnh cáo, cậu đã đến rồi, tôi có thể nói với cậu, tám giờ tối cậu đếnt trung tâm bán đấu giá Dạ Quang, ở đó sẽ có bất ngờ cậu muốn. Tất nhiên, cậu cũng có thể chọn cách giết tôi, chỉ là như vậy thì vợ cậu và mẹ vợ cậu chắc chắn sẽ phải chết.”
Ánh mắt của Ngô Bách Tuế trở nên nghiêm túc, anh lạnh giọng nói: “Nói với đại ca của chúng mày, nếu Hạ Mạt Hàn thiếu một sợi tóc, tao sẽ làm cho Ngục Huyết mãi mãi biến mất khỏi thế giới này.” Sau khi nói xong câu này, Ngô Bách Tuế trực tiếp rời khỏi quán mì.
Khu phố thương mại vẫn ồn ào, dòng người cười nói xôn xao, tuy Ngô Bách Tuế đang ở phố cổ Sướng Du nhưng tâm hồn của anh lại không ở nơi này. Giống như là người trên thế gian này đều ấm áp, chỉ có anh là lạnh bằng, toàn thân anh tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, trên mặt anh không có cảm xúc gì, ở nơi sâu thẳm trong mắt anh ngập tràn vẻ lo lắng, trái tim của anh vẫn luôn nhớ về Hạ Mạt Hàn.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, bầu trời dần dần trở nên ảm đạm.
Khi giọt nắng cuối cùng trong buổi chiều tà mờ đi, màn đêm đã buông xuống.
Khi màn đêm buông xuống, bầu không khí ở Bạch Vân Cổ Trấn đột nhiên trở nên quái dị, sự ồn ào của ban ngày hoàn toàn biến mất, sự tĩnh mịch của màn đêm bao trùm cả thì trấn.
Đường phố trong cổ trấn lác đác người qua đường, xe cô cực ít, những hộ kinh doanh về cơ bản đều đã đóng cửa. Thị trấn rất vắng vẻ, rất yên tĩnh, không có ai ra ngoài vào buổi tối, đặc biệt là những cô gái trẻ càng không dám ra ngoài.
“Tiểu Dĩnh, tớ nghe nói là buổi tối Bạch Vân Cổ Trấn rất không an toàn, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tốt nhất là đừng ra ngoài, nếu không sẽ rất nguy hiểm, sao cậu vẫn muốn ra ngoài thế?”
Đường Dĩnh cười nói với Phương Băng Băng: “Sao thế, cậu còn sợ có người để ý đến cậu rồi cướp cậu đi sao?”
Phương Băng Băng lè lưỡi nói: “Tớ lo cho cậu thôi, trông cậu xinh đẹp như thế này, chắc chắn là không an toàn, hơn nữa tớ nghe nói là thị trấn này rất quái dị, đã xảy ra rất nhiều vụ nữ sinh bị mất tích, cảnh sát cũng không điều tra ra bất cứ manh mối nào, tớ thấy có thể buổi tối ở đây có ma.”
Đường Dĩnh nói với vẻ phản đối: “Trên đời này làm gì có ma quỷ chứ, cậu đừng tự mình dọa mình nữa, tớ lớn lên ở đây từ nhỏ, buổi tối thường ra ngoài chơi, có chuyện gì xảy ra với tớ đâu. Những tin đồn đó chắc chắn là giả, tớ