Lúc này Ngô Bách Tuế tựa như một con ma hút máu đột nhiên xuất hiện giữa đêm khuya, bất kì ai gặp phải cũng đều sợ giật bắn mình, Đường Duệ cũng không ngoại lệ, anh ta kinh hãi lùi lại liền hai bước, đến khi nhìn rõ người đó là Ngô Bách Tuế, anh ta nổi giận: “Anh bị điên à?”
Ngô Bách Tuế tiến sát lại gần Đường Duệ, ánh mắt khóa chặt trên mặt Đường Duệ, anh trầm giọng: “Đừng vờ vịt nữa, tôi biết anh là Ám Ảnh.”
Đường Duệ cau mày thốt lên: “Đầu óc anh có phải có vấn đề không? Anh thấy tôi giống Ám Ảnh lắm à?”
Ám Ảnh tồn tại như một bóng ma, ra tay giết hại vô số người, theo lý mà nói, trên người hắn phải ngập tràn sát khí, có giỏi che giấu đến mấy cũng không thể qua nổi giác quan nhạy bén của Ngô Bách Tuế, giống như ông chủ quán mỳ và lão lưng gù, Ngô Bách Tuế chỉ trong tức khắc đã cảm nhận được vẻ khác thường. Thế nhưng, từ khi quen biết Đường Duệ đến nay, Ngô Bách Tuế chưa từng cảm thấy một chút sát khí nào trên người Đường Duệ, nên xét đến điểm này, Ngô Bách Tuế chắc chắn sẽ không nghi ngờ Đường Duệ.
Tuy nhiên chuyện xảy ra đêm nay rất kỳ quái, Đường Duệ lén lút đột nhập vào nhà họ Âu Dương, sau đó nhà Âu Dương lại xảy ra án mạng, hung thủ chính là Ám Ảnh, điều này khiến Ngô Bách Tuế cho rằng Đường Duệ chính là Ám Ảnh.
Lúc này, anh rất muốn ép Đường Duệ lộ rõ bộ mặt thật.
“Nói thật cho anh biết, cả đêm nay tôi đã theo dõi anh, tôi muốn hỏi anh, anh đột nhập vào nhà họ Âu Dương từ cửa sau để làm gì?” Vừa hỏi, đôi mắt Ngô Bách Tuế vừa ánh lên vẻ sắc bén, khóa chặt lấy Đường Duệ.
Đường Duệ nghe những lời này gương mặt thoáng biến sắc, nhưng anh ta không thừa nhận mà tiếp tục giả ngu nói: “Anh đừng có ăn nói xằng bậy, tôi đột nhập vào nhà họ Âu Dương lúc nào?”
Nếu Đường Duệ thành thật thừa nhận việc này và đưa ra một lời giải thích hợp lý, suy nghĩ của Ngô Bách Tuế có lẽ còn lung lay, nhưng Đường Duệ còn ngoan cố ngụy biện, càng khiến Ngô Bách Tuế chắc chắn về suy đoán trong lòng mình.
Ngô Bách Tuế ánh mắt sắc bén, giọng điệu lạnh lùng nói: “Tôi tận mắt nhìn thấy anh đột nhập vào, anh có nói dối đến đâu cũng vô ích, tôi khuyên anh đừng có giở trò lừa bịp với tôi lần nữa, anh đừng quên mình còn có em gái đấy!” Bất kể Đường Duệ có phải Ám Ảnh hay không, Ngô Bách Tuế cũng chắc chắn Đường Duệ rất quan tâm đến Đường Dĩnh, tình cảm anh em của bọn họ rất sâu đậm.
Quả nhiên, vừa nghe Ngô Bách Tuế nhắc đến Đường Dĩnh, Đường Duệ trong nháy mắt đã biến sắc, anh ta lập tức la lớn: “Anh mà dám động đến em gái tôi, tôi sẽ không tha cho anh.”
Ngô Bách Tuế trầm giọng nói: “Anh đã quan tâm người thân của mình như vậy, tại sao còn bắt cóc người thân của người khác, nếu biết thức thời thì hãy ngoan ngoãn giao vợ và mẹ vợ tôi ra đây!”
Những người khác vì thâm thù đại hận mà săn lùng Ám Ảnh, nhưng Ngô Bách Tuế tìm Ám Ảnh chỉ vì muốn cứu Hạ Mạt Hàn, đối với anh, điều quan trọng nhất chính là an nguy của Hạ Mạt Hàn.
Đường Duệ bực bội: “Ai bắt cóc người thân của anh, tôi không biết anh đang nói cái gì.”
Nghe vậy, gương mặt Ngô Bách Tuế lạnh như băng, anh lạnh lùng nói: “Anh còn muốn ở đây lãng phí thời gian với tôi sao?”
Đường Duệ cắn răng: “Phải, tôi thừa nhận tôi quả thực đã đến nhà họ Âu Dương, nhưng tôi không phải Ám Ảnh mà anh nói.”
Ánh mắt Ngô Bách Tuế không đổi, vẫn sắc lạnh như cũ, anh tiếp tục nhìn chằm chằm Đường Duệ lạnh giọng hỏi: “Vậy sao? Vậy anh nói cho tôi biết, anh đến nhà họ Âu Dương để làm gì.” Ngô Bách Tuế muốn xem Đường Duệ có thể viện ra lí do gì nữa.
Đường Duệ hé miệng, vẻ mặt trở nên cực kỳ đau đớn, anh ta thở một hơi thật dài, sau đó từ từ nói ra nỗi khổ trong lòng.
Hóa ra Đường Duệ và tiểu thư Âu Dương Tinh nhà họ Âu Dương là một cặp tình nhân tình đầu ý hợp, hai người yêu nhau nhưng lại không thể đường đường chính chính ở bên nhau, đơn giản chỉ vì thân phận hai người không cùng một đẳng cấp.
Âu Dương Tinh chắc chắn không chê thân thế của Đường Duệ, nhưng gia đình cô không cho phép cô và Đường Duệ yêu nhau, nhà họ Âu Dương là một gia tộc lâu đời, những người lớn tuổi trong nhà tư tưởng bảo thủ, trong chuyện kết hôn, họ rất để ý chuyện môn đăng hộ đối. Nhà họ Âu Dương có quy định rõ ràng, đối tượng yêu đương của con cháu trong dòng họ nhất định phải môn đăng hộ đối. Còn Đường Duệ, chẳng những không cha không mẹ, gia cảnh bần hàn, hơn nữa lại còn là một kẻ thọt chân, nhà họ Âu Dương sao có thể chấp thuận Âu Dương Tinh hẹn hò với một kẻ như vậy. Do đó tình cảm của hai người bị nhà họ Âu Dương phản đối và chèn ép kịch liệt.
Thế nhưng, Âu Dương Tinh tính cách bướng bỉnh, người duy nhất cô yêu chỉ có Đường Duệ, cô cũng hướng đến tư tưởng tự do trong tình yêu và hôn nhân, cực kì ghét bỏ sự bảo thủ của gia đình, để bảo vệ tình yêu của mình, cô đã cương quyết tuyên bố nếu không lấy được Đường Duệ thì cả đời không lấy chồng. Người trong gia tộc không khuyên bảo được Âu Dương Tinh liền cấm túc cô trong nhà, ngày nào còn chưa đồng ý chia tay với Đường Duệ, ngày đó sẽ không được bước nửa chân ra khỏi cửa.
Âu Dương Tinh tính tình ương ngạnh, nhất quyết chống đối đến cùng, cô thà bị nhốt trong nhà chứ không chịu thỏa thiệp, hai bên cứ giằng co như vậy hết ngày này qua tháng khác, khiến cho Âu Dương Tinh đến giờ đã gần 30 tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn. Âu Dương Hồng cũng vì chuyện của con gái mà lao tâm khổ tứ.
Đường Duệ cả đời này cũng chỉ yêu một mình Âu Dương Tinh, nhưng vì Âu Dương Tinh bị cấm túc, hai người đừng nói là chính thức hẹn hò, đến việc gặp mặt thôi cũng rất khó khăn. Vì đội bảo vệ của nhà họ Âu Dương luân phiên canh giữ, hiện tại hai