Phí Trung và Tiêu Quân, một người là vua đấm bốc trong thế giới ngầm, một người là cao thủ số một thành phố Tây Nguyên, nhưng dưới tay Ám Ảnh, họ lại trở thành những tên phế vật tồi tệ. Thế nhưng so với Ám Ảnh, họ quả thực quá yếu ớt. Ám Ảnh quá lợi hại, thực lực của hắn đã tới cực điểm.
Hôm nay là ngày hẹn khiêu chiến của Ám Ảnh, như Hoa Hồng Đỏ đã từng nói, hắn muốn tìm một đối thủ để phân cao thấp với mình, hắn không sợ đối thủ quá mạnh, chỉ sợ đối thủ quá yếu.
Chiến đội liên minh tiêu diệt Ám Ảnh có hơn một ngàn người. Nhưng đối mặt với sự coi thường và khiêu khích của Ám Ảnh, hầu hết mọi người đều không thể phản bác, bởi lẽ Ám Ảnh thực sự quá mạnh mẽ. Dù mọi người muốn giết hắn nhưng lại không có sức mạnh để giết hắn. Cho dù có không cam lòng đến đâu thì cũng không có dũng khí đứng lên khiêu chiến với hắn. Mọi người chỉ có thể nhẫn nhịn, không còn cách nào khác.
Nhưng Giang Đông là một nơi ngọa hổ tàng long, nếu muốn tìm một người có thể đọ sức với Ám Ảnh tuyệt đối không phải chuyện khó.
“Để tôi tới so chiêu với cậu.” Trong toàn trường yên tĩnh, có một người đột nhiên di chuyển, bước lên lôi đài.
Người này tên là Hà Vĩnh Nguyên, người thành phố Vân Châu.
Vân Châu là một thành phố lớn, Bạch Vân cổ trấn cũng thuộc sự quản lý của thành phố Vân Châu, vậy nên có thể thấy thành phố Vân Châu phát triển đến mức nào. Thành phố phát triển vượt bậc này ẩn giấu rất nhiều cao thủ, thế nhưng Hà Vĩnh Nguyên hoàn toàn xứng đáng là cao thủ số một của thành phố Vân Châu.
Hà Vĩnh Nguyên khác Phí Trung, Phí Trung là cao thủ số một của thành phố Tây Nguyên, nhưng cũng chỉ là trong thành phố Tây Nguyên mà thôi, rất ít khi tỷ thí với người bên ngoài thành phố. Mà Hà Vĩnh Nguyên không những vô địch khắp Vân Châu mà ngay cả khắp Giang Đông cũng khó có đối thủ, ông nổi danh nhờ võ nghệ cao cường.
Thông thường thì cao thủ như thế này đều rất kiêu ngạo cố chấp, rất ít khi phục tùng ai, nhưng Hà Vĩnh Nguyên thì lại một lòng một dạ bán mạng cho ông trùm thế giới ngầm thành phố Vân Châu, Lữ Văn Sơn.
Lữ Văn Sơn cũng tới đây để báo thù, Ám Ảnh đã giết đứa con trai ông ta coi trọng nhất, ông ta đã thề không báo được thù quyết không thôi.
Lần này Lữ Văn Sơn đưa rất nhiều cao thủ tới, nhưng ông ta trông cậy nhiều nhất vào Hà Vĩnh Nguyên.
Hà Vĩnh Nguyên hơn bốn mươi tuổi, cơ thể tầm trung, khuôn mặt bình thường, thần thái ôn hòa, nhìn không hề giống cao thủ hàng đầu chút nào, nhưng một người có ngoại hình tầm thường như vậy lại chính là cao thủ võ lực cực cao, thanh danh vang rộng.
Sau khi lên đài, Hà Vĩnh Nguyên nhìn Ám Ảnh, lạnh nhạt nói: “Núi cao còn có núi khác cao hơn, cậu không nên ngông cuồng như vậy.”
Lúc nói lời ấy, phong phạm cao nhân của Hà Vĩnh Nguyên chợt bộc lộ ra. Ông vẫn là ông, nhưng lại có khí khái hoàn toàn khác hẳn, dường như chỉ trong một khoảnh khắc hình tượng của ông đã trở nên cao vời vợi, trở nên lớn lao bất phàm.
Ám Ảnh nhìn Hà Vĩnh Nguyên, nói với giọng khinh thường: “Tôi nghe nói có người học được chút bản lĩnh khoa chân múa tay ở thành phố Vân Châu đã được gọi là cao thủ số một Vân Châu rồi, người đó chính là ông đúng không?”
Hiển nhiên là Ám Ảnh vẫn khinh thường không hề quan tâm Hà Vĩnh Nguyên, trong lời nói của hắn, Hà Vĩnh Nguyên không đáng một xu.
Lúc này đám người đang im lặng không chịu nổi nữa, mọi người gào to:
“Không chỉ là ở thành phố Vân Châu mà ngay cả khắp Giang Đông này cũng hiếm có đối thủ của thầy Hà, lời của Ám Ảnh sỉ nhục người ta quá!”
“Đúng vậy, thầy Hà là nhân vật tiêu biểu của Vịnh Xuân quyền đấy, môn đồ của ông đều là cao thủ, thực lực của ông là điều mà tất cả mọi người phải công nhận.”
“Ám Ảnh dám gọi Vịnh Xuân quyền là khoa chân múa tay, e là hắn chưa được chứng kiến sự lợi hại của Vịnh Xuân quyền bao giờ đúng không?”
“Chắc chắn hắn không biết sự kỳ diệu của Vịnh Xuân quyền, Vịnh Xuân quyền bề ngoài nhìn có vẻ như ôn hòa, nhưng thực ra uy lực vô cùng lớn.”
“Thầy Hà, thầy đừng nương tay, đánh chết Ám Ảnh đi.”
Sự có mặt của Hà Vĩnh Nguyên tiếp thêm hy vọng cho mọi người, mọi mười dần dần kích động, các tiếng bàn tán bắt đầu xôn xao lên cứ như thủy triều ập tới từng đợt nốI tiếp từng đợt.
Thực ra bị Ám Ảnh sỉ nhục như vậy, Hà Vĩnh Nguyên cũng rất tức giận, nhưng điều kiêng kỵ nhất của ngườI tập võ là không ổn định. Hà Vĩnh Nguyên là lão cáo già, ông biết cách để điều chỉnh cảm xúc. Một câu nói tùy tiện của Ám Ảnh không thể khiến Hà Vĩnh Nguyên rối loạn, ông vẫn giữ nguyên sự thong dong và bình tĩnh.
Ông vừa thể hiện khí thế của mình ra, vừa nói với Ám Ảnh : “Vậy tôi dùng Vịnh Xuân quyền lĩnh giáo bản lĩnh của cậu.”
Nói xong, Hà Vĩnh Nguyên di chuyển, nhanh chóng tiếp cận Ám Ảnh.
Tuy Hà Vĩnh Nguyên chủ yếu là luyện quyền nhưng cách di chuyển của ông cũng rất kỳ lạ. Trong lúc quyết chiến, di chuyển kết hợp với quyền pháp mới khiến sức mạnh phát huy tối đa nhất.
Ông rút ba bước còn hai bước, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Ám Ảnh. Nắm đấm của ông đấm xuống ngực Ám Ảnh như mưa.
Quyền pháp của Hà Vĩnh Nguyên nhanh, mạnh, chuẩn.
Chỉ trong mấy giây ông đã đánh ra rất nhiều đấm, mà mỗi đấm của ông đều đấm vào Ám Ảnh rất mạnh mẽ.
Ám Ảnh cứ như một khúc gỗ bất động, để mặc cho Hà Vĩnh Nguyên đấm đá.
“Sao Ám Ảnh không tránh vậy?”
“Chắc là không tránh nổi, cậu không thấy thầy Hà ra tay sao? Đánh mạnh mẽ như thế, nếu đổi là tôi thì cũng chỉ có thể bị đánh.”
“Anh có thể so được với Ám Ảnh chắc? Dù cho hắn không đánh được thì cũng có thể tránh được mà? Làm gì có chuyện đứng nguyên một chỗ cho người khác đánh chứ?”
“Mọi người nhìn kỹ đi, thầy Hà đấm nhiều như vậy nhưng cơ thể Ám Ảnh không hề động đậy chút nào, năng lực chống trả của hắn quá mạnh.”
“Phải đấy, uy lực của Vịnh Xuân quyền mạnh mẽ lắm, sao có thể hoàn toàn không động đậy chút nào chứ?”
Mọi người có mặt đều không hiểu tình hình trên đài. Mọi người mờ mịt, lòng cũng hơi lo lắng.
Thế nhưng Hà Vĩnh Nguyên trên đài mới là người cảm nhận được sự mạnh mẽ của Ám Ảnh. Ám Ảnh không phải là không tránh mà là không cần phải tránh, vì Vịnh Xuân quyền của ông không có chút tác dụng nào khi đấm vào người hắn, Hà Vĩnh Nguyên cảm thấy mình đang đấm vào ván sắt.
Ông càng đánh càng mạnh, lực bật ngược lại cũng càng ngày càng lớn, cứ thế này cũng không phải cách hay.
Trong lúc bất lực, Hà Vĩnh Nguyên dừng tay, ánh mắt ông sâu thẳm nhìn Ám Ảnh, chăm chú hỏi: “Cậu đã luyện được Thiết Bố