Ý tứ của Ngô Bách Tuế hết sức rõ ràng, anh muốn đi xử lý Ám Ảnh. Ánh mắt anh rất kiên định, bước chân cũng chưa hề ngừng lại.
Đường Dĩnh vừa nghe anh nói vậy càng thêm cuống, cô vội vàng chạy tới kéo cánh tay của Ngô Bách Tuế, sốt ruột khuyên giải: “Chú, chú đừng đùa nữa, chú không nhìn thấy hắn giỏi cỡ nào, tàn nhẫn cỡ nào à? Chú mà lên đó chỉ như đi hiến xác thôi!”
Ngô Bách Tuế không hề biến sắc: “Hắn không có bản lĩnh đó đâu!”
Ngô Bách Tuế bỏ lại một câu nói như vậy rồi nhẹ nhàng hất tay Đường Dĩnh ra, một lần nữa sải bước đi về phía võ đài.
Võ đài này đặt tại đỉnh núi, không một ai dám đứng trong phạm vi bán kính năm mét tính từ trung tâm của võ đài, bởi vì không ai dám tiến lại quá gần Ám Ảnh. Một khi đến gần hắn, cảm giác đè nén từ Ám Ảnh sẽ khiến người ta cảm thấy nghẹt thở. Đối với tất cả mọi người, Ám Ảnh như ma quỷ, thôi thì càng cách xa càng tốt.
Nhưng Ngô Bách Tuế lại bước ra khỏi đám đông, từng bước từng bước đi về phía võ đài.
Nó định làm gì đây?”
“Nhìn dáng điệu này thì có vẻ nó định đi tới võ đài đấy! Chẳng lẽ nó muốn khiêu chiến với Ám Ảnh?”
“Nó điên rồi hả trời? Một thằng khờ mà còn định khiêu chiến với Ám Ảnh?”
“Thằng khờ thì tất nhiên là không có đầu óc, không biết suy nghĩ rồi, chuyện gì mà không làm được đâu.”
“Ôi, lại thêm một thằng tới nộp mạng. E là bây giờ chỉ có thằng khờ không hiểu gì mới dám đi nộp mạng như thế thôi.”
Đám đông đang im lặng bỗng dần trở nên ồn ào bởi những tiếng bàn tán, âm thanh của họ xen lẫn vẻ mờ mịt và bất đắc dĩ. Mọi người vị bị Ám Ảnh chèn ép, vào lúc này mà vẫn còn người bước tới khiêu chiến với hắn vốn là một chuyện đáng để lòng người thấy phấn chấn; thế nhưng người bước tới thách thức Ám Ảnh lại là một thằng khờ. Không cần nghi ngờ gì nữa, đây là một chuyện cười, nhưng bây giờ đám đông không có tâm trạng nào để cười, ngược lại còn thấy thương xót cho chàng khờ này. Cậu ta hoàn toàn không biết gì về sống chết, dẫn xác tới để Ám Ảnh xâu xé, để trên bàn tay của Ám Ảnh có thêm một vong hồn.
Đến cả Cố Hàn Lâm cũng không còn tâm trạng nào để lợi dụng chuyện này châm chọc Phó Thanh Vân nữa, chỉ hỏi Phó Thanh Vân với vẻ khó hiểu: “Lão Phó, ông thật sự để thằng khờ kia đi nộp mạng à? Ông tàn nhẫn quá đấy, nó chết đi thì có lợi lộc gì cho ông đâu?” Trước kia Cố Hàn Lâm luôn miệng cười nhạo Phó Thanh Vân vì nghĩ Phó Thanh Vân mời một anh khờ đến đối phó với Ám Ảnh, nhưng khi đó ông ta cũng chỉ đùa cợt vậy thôi, căn bản không nghĩ rằng Ngô Bách Tuế sẽ thực sự khiêu chiến cùng Ám Ảnh.
Phó Thanh Vân không để tâm tới Cố Hàn Lâm, bản thân ông ta cũng thấy mờ mịt, không thể hiểu nổi hành vi của Ngô Bách Tuế. Vì thế ông ta lập tức hỏi Phùng Thắng Lợi bên cạnh mình: “Thằng khờ kia định làm gì thế?”
Phùng Thắng Lợi nghiêm túc trả lời rằng: “Cậu ta đến trấn cổ Bạch Vân này cũng vì nhắm vào Ám Ảnh mà, chắc chắn cậu ta muốn lên đài đối phó Ám Ảnh.”
Phó Thanh Vân cạn lời: “Cậu cảm thấy nó có đủ bản lĩnh đánh lại được Ám Ảnh hả?”
Phùng Thắng Lợi trầm tư suy ngẫm trong chốc lát rồi nghiêm túc đáp lời: “Nếu Ngô tiên sinh đã dám xông tới khiêu chiến, chắc hẳn cậu ta biết chừng biết mực!” Phùng Thắng Lợi là người hiểu rõ nhất, Ngô Bách Tuế không phải thằng khờ, anh sẽ không khờ đến mức tự mình đi tìm đường chết. Ám Ảnh lợi hại đến mức nào thì mọi người đều tận mắt chứng kiến rồi, Ngô Bách Tuế chính mắt nhìn thấy sự khủng khiếp của Ám Ảnh mà vẫn dám lên võ đài, điều này có nghĩa là Ngô Bách Tuế đủ tự tin.
Tề Thái không thể kiềm chế được nên bắt đầu châm chọc Phùng Thắng Lợi: “Lão Phùng, đầu óc ông bị chập mạch hả? Đến bây giờ mà ông vẫn tin vào thằng khờ Ngô Bách Tuế? Ban nãy, ông mù rồi hay sao mà không thấy Ám Ảnh giết chóc khắp nơi như thế à? Ám Ảnh tinh thông ưu điểm võ thuật của nhiều nơi, ông cảm thấy Ngô Bách Tuế lấy gì ra đấu với hắn?”
Bị Tề Thái nói như vậy, trong thâm tâm Phùng Thắng Lợi cũng nảy sinh cảm giác lo lắng. Ông ta rất muốn tin tưởng vào Ngô Bách Tuế, nhưng ông ta cũng vừa tận mắt chứng kiến sự lợi hịa của Ám Ảnh. Ông ta không thể không thừa nhận, Ám Ảnh đúng là thứ quái thai, thực lực cao thâm của hắn đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của ông ta. Người như thế này, Ngô Bách Tuế có thể đánh lại sao?
Càng nghĩ càng thấy lo lắng, thấy Ngô Bách Tuế bước tới bên cạnh võ đài, Phùng Thắng Lợi vội vàng lao tới, khuyên can Ngô Bách Tuế: “Cậu Ngô, Ám Ảnh giết người như ngóe, thủ đoạn độc ác, cậu không cần thiết phải lên đó mạo hiểm đâu.”
Nếu đây là một cuộc thi võ chính quy và có chừng mực, không thương tổn đến tính mạng, có lẽ Phùng Tông tag Lợi sẽ không quá lo lắng, thế nhưng Ám Ảnh này là một ma đầu, bất cứ ai thua trong tay Ám Ảnh sẽ có kết cục vô cùng thảm thương. Phùng Thắng Lợi rất sợ Ngô Bách Tuế sơ sảy mất mạng luôn ở chỗ này, cho nên anh ta cần phải nhắc nhở Ngô Bách Tuế về hậu quả khi thua cuộc, hi vọng Ngô Bách Tuế suy xét thật kỹ rồi hằng làm.
Ngô Bách Tuế bình tĩnh đáp: “Hắn không đả thương được tôi đâu!”
Nói xong, Ngô Bách Tuế cất bước lên bậc thềm, từng bước từng bước, chậm rãi đi lên võ đài.
Mười mấy người khiêu chiến Ám Ảnh trước đó toàn là cao thủ đỉnh cao của Giang Đông, cách thức lên võ đài của họ vô cùng bá khí, chứ thong dong bước lên bậc thềm như Ngô Bách Tuế đúng là lạc loài.
Ngô Bách Tuế chậm rãi bước tới trước mặt Ám Ảnh, bấy giờ anh mới dừng bước.
Hai người đứng đối diện nhau trên võ đài.
Ám Ảnh đeo mặt nạ màu vàng kim, mặc trường bào đen, ngẩng đầu ưỡn ngực, toàn thân toát ra khí thế cường đại, trông vô cùng phách lối và uy vũ.
Trái ngược với hắn, Ngô Bách Tuế đang trong trạng thái tóc tai bù xù chật vật, quần áo nhăn nhúm, toàn thân bẩn xỉu nhếch nhác hoàn toàn không khác gì tên lang thang đầu đường xó chợ, anh với Ám Ảnh đứng cùng một chỗ hình thành nên sự cách biệt cực kỳ rõ ràng.
“Ôi, thằng khờ này cũng đáng thương quá đấy chứ, không ý thức được bản thân mình nhỏ bé cỡ nào, cứ đờ đẫn nộp mạng lên trên đó thôi!”
“Đúng vậy, gặp phải loại ma đầu không có nhân tính như Ám Ảnh, hắn đâu cần quan tâm đây là thằng khờ hay người bình thường? Phen này tám chín phần mười là Ngô Bách Tuế không sống nổi rồi.”
“Thằng khờ này trông gầy trơ xương thế kia, chỉ e Ám Ảnh dùng một ngón tay đã bóp chết nó rồi.”
Nhìn Ngô Bách Tuế đứng trên võ đài, đám đông không khỏi cất tiếng bàn tán. Có điều âm thanh của họ đều rất nhỏ, nghe bất lực lắm. Mọi người vẫn đang chìm trong trạng thái không có tinh thần, bầu không khí nặng nề kia cứ đè chặt lên đám đông.
“Tao còn tưởng mày không dám lên cơ đấy?” Ám Ảnh nhìn Ngô Bách Tuế trước mặt mình, thản nhiên cất tiếng.
Ám Ảnh vừa lên tiếng, đám đông đã im bặt.
“Chắc hẳn mày biết tao lên đây để làm gì rồi nhỉ!” Ngô Bách Tuế lạnh nhạt đáp lại.
Ngô Bách Tuế vốn không muốn nhúng