Lại sau đó, chưởng quầy kia cũng tốt bụng, dưới khí thế của hắn, còn cho hắn ở cả đêm, ngày hôm sau lại tặng hắn một bàn bữa sáng, trước khi rời đi còn nói tin tức về Diệp Lạc.
Rõ ràng lúc trước là một người phúc hậu như vậy, sao bây giờ lại thành ra thế này.
Haizz! Cuối cùng yêu sẽ tan biến, lòng người sẽ thay đổi.
Uổng công hắn còn tính toán tìm chưởng quầy ôn chuyện.
Sở Duyên thở dài một hơi, bước dài đi vào trong khách điếm.
Khách điếm Tiên Túy vẫn náo nhiệt giống y như trước, nói chuyện cười với nhau, âm thanh chạm cốc không dứt.
Sở Duyên coi như không thấy mấy âm thanh này, lập tức đi tới bên quầy.
Chỗ quầy, một người đàn ông trung niên đang gõ bàn tính, hoàn toàn không thấy Sở Duyên đang tới gần.
“Chưởng quầy, ngươi quá không phúc hậu rồi.
”Sở Duyên đi tới, nhỏ giọng nói một câu.
Uổng công hắn coi chưởng quầy là bạn tốt, định trở lại ăn chùa khách điếm, khụ khụ, định trở lại trò chuyện, cùng ăn bữa cơm gì đó.
Chưởng quầy này thực sự không phúc hậu.
Người đàn ông trung niên kia nghe thấy giọng nói quen thuộc, toàn thân run lên, chậm rãi ngẩng đầu thì thấy Sở Duyên.
Ông ta nhìn thấy Sở Duyên xong, thịt béo trên người đều rung lên.
Đó là tức giận.
Gia hỏa kia, còn dám xuất hiện trước mặt ông ta sao?Nghĩ tới cả đời này, có khi nào ông ta nếm thiệt thòi trong kinh doanh? Chỉ vì tên gia hỏa kia, cầm một đồng tiền ông ta cho, cứ dọa dẫm ra một bàn rượu và đồ ăn, một bàn bữa sáng, còn cả đêm dừng chân.
Đây là nhục nhã nhất trong nhân sinh của ông ta!“Ngươi ngươi ngươi, ngươi còn dám xuất hiện! Không thấy bảng bên ngoài khách điếm của ta sao?”Người đàn ông trung niên khàn giọng nói.
Giọng nói bên chưởng quầy lập tức hấp dẫn ánh mắt đám khách trong khách điếm, bọn họ đều nhìn sang bên này.
Trái lại Sở Duyên không có một chút xấu hổ, trên mặt vẫn tràn ngập ý cười như cũ.
Hắn cười nói: “Chưởng quầy, ta coi ngươi như bạn bè, ngươi đối xử với ta thế à, ta rất đau lòng đấy.
Nếu là như vậy, hôm nay không một bàn rượu và đồ ăn, việc này không thể bỏ qua.
”Chưởng quầy xì một tiếng khinh miệt, đôi mắt trợn to nói: “Ngươi còn tưởng khách điếm của ta vẫn như trước đây à? Từ lần trước ngươi uy hiếp ta xong, ta đã mời một cao thủ Trúc Cơ tọa trấn, ngươi dám hung hãn xem?”Vẻ mặt Sở Duyên không đổi, nở nụ cười.
“Ngại quá, ta là đại năng Nguyên Anh! ”…Thành Ngân Nguyệt.
Khách điếm Tiên Túy.
Trước mặt Sở Duyên đặt một bàn thức ăn và rượu ngon.
Chưởng quầy mập mạp ở bên cạnh giống như người nhà quê, cung kính ở một bên hầu hạ, trên mặt là nụ cười vô cùng cứng ngắc.
“Lão đại, sớm nói người là cảnh giới Nguyên Anh, sao ta dám mạo phạm tiên uy của người!”“Chuyện đó, tấm bảng ở cửa là nói đùa thôi, lão đại ngươi đừng nóng giận, người đâu, đi xóa tấm bảng kia, để bức tranh lại, viết một câu người này đi vào đều miễn phí hết!”Chưởng quầy mập mạp biết được Sở Duyên là cảnh giới Nguyên Anh vô thượng xong.
Thì mở miệng nói là miễn phí.
Chỉ mấy phút đã dọn đồ ăn, mang tất cả thức ăn trong khách sạn lên cho Sở Duyên.
Sợ khiến lão đại cảnh giới Nguyên Anh không vui, đánh một cái đánh nát khách điếm của bọn họ không còn.
Trái lại Sở Duyên vui vẻ vỗ bả vai