Diệp Lạc nghe thấy thế, trong mắt dấy lên tia lửa, chắp tay nói: “Sư tôn, vậy ngộ mười phần, thì như thế nào?”Sở Duyên tức giận nói: “Tham vọng quá cao! ”“Nếu ngươi tham ngộ mười phần, vậy vi sư tặng ngươi một câu.
”“Tay nắm sao trời hái nhật nguyệt, trên thế gian này không có người như ta!”“Chăm chỉ tham ngộ đi, nếu như không hiểu chỗ nào, lại tới hỏi vi sư.
”Giọng nói vừa ngừng, lòng bàn chân hắn sinh mây, nhẹ nhàng lướt đi, tiêu sái lạnh lùng, nhưng đôi mắt lóe lên hài lòng.
Đặc biệt khi nhìn thấy vẻ mặt Diệp Lạc rung động, hài lòng càng sâu hơn.
Bình tĩnh bình tĩnh.
Trong lòng nói một câu.
Sở Duyên không khỏi tăng tốc nhanh hơn.
Chỉ mấy hơi thở, đã rời khỏi quảng trường đại điện.
Tốc độ của cảnh giới Nguyên Anh không tệ.
Trong tình huống dùng hết tốc lực bay.
Chỉ trong mấy phút, Sở Duyên đã đi tới rìa phía sau bên ngoài tông môn Vô Đạo Tông.
“Nơi này hẳn là đủ để ẩn nấp, chắc chắn tên đồ đệ bỏ đi kia sẽ không tìm được tới nơi này! ”Đã lừa dối Diệp Lạc.
Kế tiếp đương nhiên là kéo dài thời gian.
Càng kéo dài được lâu càng tốt.
Cho nên Sở Duyên mới đi tới rìa này.
Hắn cảm thấy sau khi Diệp Lạc lĩnh ngộ một thời gian, phát hiện không có bất cứ tiến triển gì, nhất định sẽ tìm hắn hỏi.
Ai bảo khi hắn rời đi, còn buột miệng nói một câu, nếu như có chỗ nào không hiểu, có thể tới hỏi hắn.
Nếu thực sự để Diệp Lạc tới hỏi, hắn phải trả lời kiểu gì đây?Hắn chỉ là người tu tiên có tiếng mà không có miếng, sao có thể trả lời những vấn đề này.
Rõ ràng là nên trốn tới rìa bên này.
Đến lúc đó Diệp Lạc không tìm thấy được hắn, chắc chắn có thể kéo dài thêm chút thời gian.
Đây là kế hoãn binh!“Mình đúng là thông minh! ”“Kế tiếp đợi ở sau bờ mò cá nằm như thi thể, kéo dài một hai tháng, đồ nhi này không kiên nhẫn, lại tùy tiện nói hai ba câu kéo dài là được! ”Sở Duyên tùy ý tìm tảng đá to nằm xuống, phơi nắng mặt trời ngáy khò khò!.
Bên kia.
Diệp Lạc nghe xong những lời Sở Duyên nói, tinh thần rơi vào trong rung động rất lớn.
Tay nắm sao trời hái nhật nguyệt, trên thế gian này không có người như ta!Khẩu khí cỡ này! Đây là hình dung chân thật về sư tôn sao?Đây là lực lượng chân chính của tông môn ẩn thế à?Thích rồi.
Có sư tôn như vậy dạy bảo, anh ta tuyệt đối không thể lãng phí.
Anh ta phải ngộ đạo!Diệp Lạc ngồi khoanh chân, ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt trợn to, nhìn chằm chằm tầng mây bị phân liệt ra, muốn ngộ ra gì đó từ bên trong.
Cứ nhìn chằm chằm như vậy.
Một tiếng! Hai tiếng! Đói bụng thì lấy lương khô ăn, khát thì lấy nước mang theo bên người.
Cứ thế thời gian dần trôi qua.
Mặt trời lặn về phía tây, mặt trăng mọc lên, lặp lại như thế! Chỉ trong giây lát, mấy ngày trôi qua.
Vô Đạo Tông.
Quảng trường đại điện.
Diệp Lạc đã ngồi khoanh chân tĩnh tọa mấy ngày, anh ta vẫn ngẩng đầu nhìn trời.
Muốn lĩnh ngộ “đạo” Sở Duyên để lại.
Nhưng vẫn không có tiến triển gì.
Ngay cả gật đầu một cái cũng không có.
Diệp Lạc có thể chịu được mấy ngày buồn tẻ.
Nhưng liên tục quá lâu, đều không lĩnh ngộ ra được gì, lại khiến anh ta có chút không chịu nổi.
Dù sao anh ta là phàm nhân, chưa chân chính bước vào con đường tu tiên.
Không có tâm tính tốt như vậy.
Mấy ngày lĩnh ngộ không được gì, khiến anh ta cảm thấy thấp thỏm sốt ruột.
Ngay lúc Diệp Lạc không nhịn được, muốn đi thỉnh giáo sư tôn kính yêu của anh ta.
Dị tượng xảy ra.
Diệp Lạc đang định đứng dậy, bỗng nhiên trong đầu chấn động.
Chỉ cảm thấy trong lòng như hiểu gì đó.
Khi anh ta mở mắt ra lần thứ