Editor: Đờ
Vừa thấy vẻ căm thù hờn ghét của Dương Hạ Quý Nghiêu đã bật cười.
Quý Nghiêu từ nhỏ đã tiếp xúc với lạnh lùng, ác ý, trực giác về thiện-ác còn hơn cả dã thú.
Dương Hạ tốt với y nhưng sự tốt bụng này không thuần túy, kẻ này bụng dạ khó lường, từ lần đầu gặp Quý Nghiêu đã phát hiện ra.
Ba năm trôi qua, y đã sớm biết Dương Hạ là ai.
Người này độc ác với mọi người mà bản thân lại sợ đắng, sợ đau, đỏng đảnh, xấu tính, sợ chết, yêu tiền bạc, yêu quyền lực, lật một phát đã giả bộ dịu dàng quyến luyến, tấm lòng rộng lượng được ngay.
Giữa bọn họ lúc ấy như có một hồi đấu sức trong im lặng, Quý Nghiêu chơi cùng hắn xem vui hay không.
Từ lúc hai người quen biết Dương Hạ đã gọi y là Điện hạ như thể coi trọng y lắm.
Nhưng Quý Nghiêu cũng chẳng hề ngạc nhiên nếu y cản đường của Dương Hạ thì nhất định hắn cũng chẳng nương tay với y.
Quý Nghiêu cười sáng lạn, đến gần, nhẹ giọng nói: "Nghe nói đốc công bị bệnh, ta lo lắng gần chết."
Dương Hạ hừ nhẹ một tiếng, nói: "Thủ đoạn của Điện hạ được quá, chẳng những người trong Tĩnh Tâm uyển hướng về Điện hạ mà ngay cả mấy tiểu hoàng môn của tôi mà Điện hạ đến cũng không biết đường thông báo một câu, quá to gan."
Thuốc đắng quá, Dương Hạ không vui, lời nói ra lại nhiều mấy ý châm chọc hơn.
Dường như Quý Nghiêu chưa phát hiện, cười: "Đốc công à, oan cho bọn họ quá, chẳng ai trung thành với đốc công hơn bọn hắn đâu."
Y ngồi xuống cạnh bàn, cầm một miếng mứt bỏ vào trong miệng, hàm hồ nói: "Ngọt thật..." Nói xong đẩy đĩa ngọc đến bên cạnh Dương Hạ: "Công công, sao mứt quả của ngươi còn ăn ngọt hơn mứt Ngự thiện phòng làm thế?"
Dương Hạ không cẩn thận để lộ cho Quý Nghiêu biết mình sợ đắng.
Quý Nghiêu đưa mứt quả ra trước mặt hắn, Dương Hạ hơi do dự, trong miệng toàn là vị đắng của thuốc, cầm miếng mứt lên bỏ vào miệng, vị ngọt ngay lập tức hòa tan vị thuốc trong miệng.
Đôi mắt sáng ngời của Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ, nói: "Có ngọt không?"
Dương Hạ bị y nhìn chòng chọc, "ừm" một tiếng.
Bát thuốc uống được non nửa thì không muốn uống nữa, hắn để sang một bên.
Quý Nghiêu nhìn, cười cười, không nói gì nữa.
Da Dương Hạ trắng, lại đang sốt nhẹ, đôi gò má ửng hồng, ánh mắt hơi uể oải, rõ ràng là gương mặt lạnh lùng mà giờ như gặp gió táp mư sa, ỉu xìu xuống, kích thích ý xấu Quý Nghiêu đang đè nén trong lòng rục rịch.
Y