Editor: Đờ
Đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Dương Hạ tức giận, mấy năm nay hắn đã đánh giá thấp Quý Nghiêu rồi.
Theo như lời Quý Nghiêu nói, giết y là chuyện nhỏ nhưng nếu giết thì lại bị các thế gia nắm nhược điểm mất.
Việc dự trù mấy năm nay sẽ thất bại trong gang tấc.
Quý Nghiêu khác Dương Hạ, y chỉ có hai bàn tay trắng, chẳng cần để ý điều gì, sống chết cũng vậy.
Trên đời này không gì khó chơi hơn kẻ điên chẳng còn gì để mất.
Chờ Dương Hạ yên lặng lại, cẩn thẩn nhớ lại mấy năm nay, hắn nghĩ, quả là sơ sẩy.
Ba năm nay, Quý Nghiêu là hạng người gì không phải là không nhìn ra được.
Hắn cứ cho rằng mình sống lại một lần có thể nắm được mọi chuyện, tính trước kỹ càng, không hề sợ hãi.
Quý Nghiêu là chuyện xấu nhất.
Chỉ sợ Quý Nghiêu không phải mới tiếp xúc Tạ gia gần đây, hẳn là đã lui tới từ sớm.
Nếu không, sau khi Trân phi bỏ mình, y chỉ là một đứa trẻ con làm sao có thể sống an ổn tới giờ.
Sau khi hắn tiếp cận Quý Nghiêu, vì để không bị hắn phát hiện, Quý Nghiêu cắt đứt liên hệ với Tạ gia, giả vờ đáng thương trước mặt hắn, khiến hắn không phòng bị.
Dương Hạ không khỏi sợ hãi.
Hiện giờ Quý Nghiêu mới chưa đầy mười sáu tuổi.
Quả nhiên, hai ngày sau, Hoàng đế đã "bất ngờ" phát hiện một người "em trai" mình ở trong lãnh cung.
Cố Thái hậu thủ đoạn cứng rắn, vì đã biết tâm tính của Hoàng đế từ sớm, sau khi nghe báo cáo và đưa ra quyết định kia, bà đã khiến cho con nối dòng của Tiên đế diệt đến mức chẳng còn mấy, vài người không có tính uy hiếp cũng đã bị điều đến nơi đất phong xôi.
Nhìn thấy anh em của mình, Hoàng đế hiển nhiên tất nhiên sẽ không để y ở lãnh cung tiếp.
Dương Hạ hơi đau đầu.
Thân phận của Quý Nghiêu thật ra không phải bí ẩn, chỉ cần Hoàng đế muốn tra có thể tra tường tận mười mấy năm nay y sống thế nào.
Quý Nghiêu vốn thông minh, khiến người ta yêu thích, Dương Hạ chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết Quý Nghiêu sẽ dùng mười mấy năm trong lãnh cung khiến Hoàng đế đồng cảm.
Sớm biết y khó chơi như vậy đã giết từ sớm.
Dương Hạ khó chịu trong lòng, nghĩ đến chuyện xảy ra đêm ấy vẫn tức không chịu được, hỏa khí nghẹn trong lòng, ngón tay như còn lưu lại nhiệt độ của người thiếu niên ấy, cương cứng, mạnh mẽ, giống như có ngọn lửa.
Dương Hạ tức giận, khó chịu, lại mất tự nhiên và xấu hổ.
Đó là lần đầu tiên hắn chạm vào vật kia của đàn ông.
Bảy tuổi vào cung, nhận một đao kia, hắn trở thành hoạn quan, thái giám, đã không còn trọn vẹn, thứ kia đối với hắn mà nói có một chút khó nói thành lời.
Nghĩ đến đây Dương Hạ chỉ hận không thể cọ rớt một lớp da, rồi chém chết Quý Nghiêu to gan lớn mật kia.
Mới chỉ nghĩ vậy, hắn còn chưa đi gây sự với Quý Nghiêu đã gặp y ngay trước mặt Hoàng đế.
Nội thị trong điện đã lui xuống, Hoàng đế mặc áo lót(1) tay càm dao điêu khắc, ngồi ở thềm son khắc gọt một khối gỗ quý.
Quý Nghiêu ngồi cạnh hắn ta, tay cũng đang cầm một miếng gỗ.
Hai người ngồi cùng nhau, nói nói cười cười.
Dương Hạ dừng bước, hành lễ với Hoàng đế.
Quý Nghiêu vừa thấy hắn thì mỉm cười, nói: "Hạ Chi, mau lại đây, Trẫm cho ngươi xem cái này hay lắm."
Trong tay hắn ta là một búp bê gỗ, tay chân đầy đủ, đầu gỗ rời được lắp vào, không biết Quý Hoàn động vào chỗ nào mà đầu nó lại đong đưa.
Quý Nghiêu nói: "Kẻ truyền nhân của Lỗ Ban ngươi mời về đúng là có chút tay nghề