Editor: Đờ
Sườn núi dài mọc đầy bụi cây với cỏ dại.
Hai người lăn thẳng xuống khe núi.
Đến khi tỉnh lại Quý Nghiêu đã thấy hoàng hôn sắp tắt.
Y gượng dậy, Dương Hạ nằm ở bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, môi cũng không còn màu máu.
Trong lòng Quý Nghiêu hơi hoảng, ôm người vào lòng, kiểm tra hơi thở của y mới bình tĩnh lại, nhỏ giọng gọi: "Công công, Dương Hạ, mau tỉnh lại."
Một lúc lâu sau, lông mi Dương Hạ mới run run, từ từ tỉnh lại.
Mắt chưa mở nhưng trong miệng đã kêu đau.
Quý Nghiêu bật cười, vừa yêu vừa hận, sờ mặt hắn: "Đau chỗ nào?"
Quý Nghiêu nhẹ nhàng huých vai hắn, ướt nhẹp.
Mũi tên đã gãy, chỉ còn một nửa khảm vào trong da thịt, một đoạn lộ ra ngoài.
Đau, đau toàn thân.
Lúc lăn xuống không biết va phải bao nhiêu tảng đá.
Dương Hạ mở to mắt nhìn mặt mũi Quý Nghiêu mặt xám mày tro, trên đầu là sắc trời âm u, hoàng hôn đã tới, bầu không khí hiu quanh đã có chút khí lạnh ban đêm.
Dương Hạ tỉnh táo lại, thu hồi ánh mắt yếu đuối, khàn giọng hỏi y: "Điện hạ thế nào?"
"Chẳng sao." Quý Nghiêu đáp.
Y nói xong Dương Hạ bỗng im lặng, tay trái vịn vào gốc cây già mới ngồi thẳng được, nhưng chỉ một động tác như vậy thôi cũng khiến hắn đau đến đổ mồ hôi lạnh.
Quý Nghiêu nhìn chằm chằm Dương Hạ, thấy vành mắt y đỏ lên, quả nhiên là cái điệu sợ đau, lại hơi đau lòng nhưng mà cũng buồn cười.
Y nói: "Không biết thích khách đi đâu rồi, cấm quân còn chưa đến, chúng ta cứ chờ ở đây vậy."
Dương Hạ ừ một tiếng, vai hắn đau quá.
Hắn chửi một câu: "Một đám phế vật."
Quý Nghiêu cố ý hỏi: "Công công đau à?"
Mặt Dương Hạ không thay đổi, nhìn y một cái.
Quý Nghiêu trêu ngươi mà giơ chân huých Dương Hạ.
Dương Hạ tránh ra thì Quý Nghiêu lại xán đến.
Hắn tức giận đạp y một cái.
Quý Nghiêu mỉm cười: "Xem ra công công không sao."
Dương Hạ không muốn quan tâm y.
Quý Nghiêu còn nói: "Công công, ngươi có sợ không?"
"Lỡ thích khách tìm được ta trước, hai người không có võ công, chắc chắn sẽ xuống suối vàng cùng nhau đó."
Dương Hạ không mặn không nhạt đáp: "Điện hạ vui lắm à?"
Quý Nghiêu từ tù chớp mắt, dịu dàng nói: "Vui chứ, sống sót với công công vui, mà chết cùng nhau thì cũng được."
Ánh mắt Dương Hạ dừng trên người Quý Nghiêu, không hiểu sao lại nhớ tới lúc y nắm chặt tay mình, cổ tay bị nắm đau như bóng với hình cùng lòng bàn tay nóng bỏng.
Dương Hạ quay đi, nói: "Đồ điên."
Quý Nghiêu không phản bác, lại còn cười với Dương Hạ.
"Bãi săn được bảo vệ nghiêm ngặt, hẳn là những thích khách kia có chuẩn bị rồi." Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu, nói: "Sao lại trùng hợp đến vậy?"
Ý cười trong mắt Quý Nghiêu phai nhạt.
Y nhìn Dương Hạ, hỏi: "Công công hoài nghi ta ư?"
Dương Hạ không đáp.
Trời sinh tính hắn đa nghi, huống chi hôm qua hắn mới làm cho Quý Nghiêu ngã ngựa.
Ánh mắt hai người đối nhau một lúc lâu.
Quý Nghiêu liếm răng, đột nhiên nhào đến ấn vai trai Dương Hạ, đè người trên đá, nói: "Công công nghi ta cũng vô lý quá."
"Ta giết ngươi làm gì nhỉ?" Quý Nghiêu cọ mũi vào chóp mũi hắn, thấp giọng nói: "Ta còn chờ công công dọn đường giúp ta, hợp tác làm chuyện lớn, sao lại ra tay với công công vào thời khắc mấu chốt