Nghỉ lễ vui vẻ ạ:*
***
Tháng chạp đêm dài, gió lạnh thấu xương.
Mặt trăng treo trên ngọn cây rải sương trắng lạnh lẽo xuống phía dưới.
Dương Hạ lại gần Quý Nghiêu hình như mới lấy lại tinh thần, mới biết sợ, sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, lùi về phía sau.
Dương Hạ chăm chú nhìn nó, không nói gì, bầu không khí cứng ngắc, lạnh lẽo.
Quý Nghiêu vội vã thu hồi tầm mắt, không chỗ trốn, gương mặt trắng bệch.
Lúc lâu sau Dương Hạ mới nghe thấy giọng Quý Nghiêu run run: "Ta...!Ta chưa thấy gì cả."
Dương Hạ không đáp.
Lưng Quý Nghiêu dán núi giả, không có đường lui.
Nó ngẩng lên nhìn vẻ mặt thâm sâu khó lường của Dương Hạ, ôm chân hắn, giọng nói như sắp khóc.
Nó nhỏ bé, gầy teo, trông đến là đáng thương: "...!Công công, ta...!ta sẽ không nói đâu.
Ngươi đừng...!đừng giết ta."
Dương Hạ nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Điện hạ nói gì đó.
Điện hạ thân phận tôn quý, làm sao nô tài dám phạm thượng."
Hắn ngồi xổm, cầm cổ tay gầy nhỏ của Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu run lên, đã thấy Dương Hạ cậy mở bàn tay nắm chặt của nó.
Dương Hạ trắng trẻo, ngón tay nhỏ dài, lại mềm mại, ngâm nước lạnh một lúc còn mát mát, chẳng giống bàn tay vừa giết người.
Dương Hạ nhẹ giọng nói: "Trên mặt đất lạnh, điện hạ đứng lên đi."
Lúc lâu sau Quý Nghiêu mới vịn tay hắn đứng lên.
Dương Hạ không buông tay Quý Nghiêu ra, cứ nắm lấy, tỏ vẻ bình thường mà dắt nó ra ngoài, hỏi: "Nửa đêm nửa hôm, điện hạ tới đây làm gì?"
Dường như cả hai đã quên chuyện vừa rồi.
Quý Nghiêu nhắm mắt theo chân hắn.
Nó tuổi con nhỏ, mới đứng đến vai dương hạ, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Ta...!ta đói không ngủ được, định đi tìm đồ ăn."
Dương hạ biết rõ còn cố hỏi: "Trời đất, đói sao không tìm cung nhân?"
Quý Nghiêu mím môi, không đáp.
Dương Hạ nói: "Tôi tìm đồ ăn cho điện hạ vậy."
Quý Nghiêu ngước lên.
Tiểu thái giám gầy gầy, chiếc cổ thon thả trắng trẻo, dường như chỉ cần dùng sức mạnh một chút là có thể đứt.
Nó hỏi: "Thật ư?"
Dương Hạ dừng bước, đi ra ngoài nữa thì gặp thị vệ