Editor: Đờ
Ngày mà sơn trang nghỉ hè Hàm Chương loạn lên là một ngày trời nắng cao điểm, bên ngoài như bốc hỏa nhưng bên trong lại mát mẻ.
Bên trong điện nghiêm trang, yên tĩnh đến đáng sợ.
Thị vệ trước điện vội vàng chạy lại bẩm báo, nói Thích Hầu gia, Tiết Quốc công và hơn mười vị đại thần đang ở dưới chân núi cấu kết với nhau tấu thỉnh Hoàng đế thanh khiết quân thần, giết bè lũ hoạn quan, xem trọng chuyện triều chính.
Quý Hoàn tức xanh cả mặt, gạt hết đồ trên bàn xuống, cả giận nói: "Bọn họ thế này là muốn ép vua thoái vị, muốn tạo phản!"
Thần tử trong điện quỳ xuống, Dương Hạ nhẹ giọng nói: "Bệ hạ bớt giận."
Quý Hoàn oán giận vỗ bàn: "Đan Vệ, Quách Khiếu - thân là Thống soái của cấm quân mà dám cấu kết với thế gia, tự tiện rời kinh, lĩnh cấm quân vây núi, ai cho chúng lá gan đấy!"
Quý Nghiêu quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo, nói giọng oán hận: "Thích Hầu gia với Tiết Quốc công quả nhiên là già đầu rồi nên hồ đồ sao, dám cả gan làm loạn như vậy?"
Quý Hoàn lại càng tức giận: "Đúng là mấy lão già hồ đồ, làm sao mà giấu được lòng muông dạ thú nữa."
Dương Hạ nhìn xuống, khom người thật thấp trên mặt đất.
Xiêm y nội thị đỏ tươi như con bướm xinh đẹp khép đậu lại, thấp giọng rằng: "Bệ hạ, liên lụy ngài phải lâm vào hiểm cảnh, lần này nô tài muôn lần chết cũng không hết tội."
Hắn nói day dứt, hành đại lễ rồi khi ngẩng đầu nhìn Quý Hoàn, đôi mắt hắn đã đỏ bừng: "Hôm nay các vị đại nhân có ý muốn giết nô tài, nếu có thể đổi lấy sự an khang cho Bệ hạ, đổi lấy sự thanh sạch cho triều đình, nô tài lại là tiện nhân chết đi có xá gì."
Quý Hoàn nhìn Dương Hạ, thở dài: "Hạ Chi, ngươi nói lời này làm chi, đứng lên đi."
Dương Hạ dập đầu thật mạnh một cái, nói: "Việc này là do nô tài, nô tài phải xuống núi, khuyên bảo Hầu gia."
"Càn quấy!" Quý Hoàn tức giận đến vỗ bàn: "Ngươi làm việc cho Trẫm, chúng làm vậy là có bất mãn với Trẫm, là ép Trẫm, làm sao Trẫm có thể làm chúng toại nguyện."
Quý Hoàn lạnh lùng nói: "Trẫm thật muốn xem xem bọn chúng dám hành thích vua hay là dám mưu nghịch!"
"Ngươi cứ ở đây, không cần đi đâu hết."
Dương Hạ nhìn Quý Hoàn, hốt hoảng, chợt cảm động tới rơi nước mắt mà kêu một tiếng "Bệ hạ".
Quý Hoàn đi xuống thềm ngọc, đỡ cánh tay Dương Hạ, nói: "Đứng lên đi, đừng quỳ."
"Đứng dậy cả đi."
"Tạ ơn Bệ hạ." Dương Hạ nhỏ giọng nói.
Quý Hoàn vỗ vỗ vai Dương Hạ, khoanh tay lại, lạnh lùng nói: "Hai nhà Thích, Tiết trước giờ ương ngạnh, kiêu căng, Trẫm vì để tâm đến Mẫu hậu mà nhẫn nhịn, nay chúng kết bè kết cánh, cầm quân phạm thượng Trẫm sẽ không nhân nhượng."
"Bệ hạ thánh minh." Dương Hạ và Quý Nghiêu liếc nhìn nhau, khóe miệng Quý Nghiêu cong lên.
Sơn trang Hàm Chương lập tức giới nghiêm.
Như lời Quý Nghiêu nói, sơn trang nằm ở vị trí ưu thế, dễ thủ khó công, thế gia dưới chân núi như hổ rình mồi, đưa sổ con lên núi, chờ lệnh, chậm chạp không có động tĩnh.
Dương Hạ biết đây là thủ đoạn cũ, tiên lễ hậu binh.
Dù sao thì Quý Hoàn vẫn là Hoàng đế.
Tiếng ve ồn ào, mặt trời quá bộ cửa sổ, Quý Nghiêu đưa tay che mặt, trong tai loáng thoáng tiếng Dương Hạ nghị sự với các tướng lãnh, "bố trí phòng ngự", "giao tranh, "phòng thủ",...!mấy tiếng thưa thớt như lạc vào không gian trang nghiêm mà khô khan.
Dù Quý Hoàn nhân hậu nhưng hắn ta cũng hiểu văn biết võ, chẳng phải là hạng tầm thường vô vi.
Khi Quý Nghiêu lập mưu với Dương Hạ có nhắc đến Bắc phủ vệ, hiện tại người nói hắn không là Quý Nghiêu mà là Quý Hoàn.
Hắn ta là Đế vương, đương nhiên là hiểu biết về bài binh bố trận của các phủ vệ.
Bắc phủ vệ gần sơn trang nghỉ hè này gần nhất, tinh vệ của Cẩm y vệ cầm mật chỉ đều động tinh binh của Bắc phủ vệ, nội ứng ngoại hợp với cấm quân trong sơn trang đương nhiên có thể một lưới bắt gọn thế gia.
Dương Hạ nghe Quý Hoàn sắp xếp, mắt nhìn Quý Nghiêu theo bản năng.
Đôi con ngươi người thiếu niên đen thẳm, đối diện với tầm mắt Dương Hạ, cười với hắn đến là vô hại, đến là khờ dại.
Dương Hạ nghĩ, đúng là mưu tính chuẩn chỉ, do Hoàng đến nhớ tới