Editor: Đờ
Bệnh này kéo đến quá bất ngờ, hơn nửa người của Thái y viện đều canh giữ trong cung của Hoàng đế.
Chẩn đoán ra được Quý Hoàn trúng độc là viện trưởng họ Tống.
Người ngày tinh thông dược vật, y thuật cực cao nhưng cũng là kẻ yếu đuối.
Dương Hạ thẳng tay vây lão trong cung, bắt người nhà lão uy hiếp phải giữ miệng kín như hũ nút đối với việc Hoàng đế trúng độc.
Dương Hạ giấu diếm chuyện Quý Hoàn trúng độc, chỉ bảo viện trưởng Tống đi tìm cách giải.
Thái y run lên nói không biết Hoàng đế trúng độc gì, không giải được.
Thời gian qua đi, bên ngoài nói Quý Hoàn trúng bệnh lạ.
Bệnh tới như núi lở, tinh thần Quý Hoàn không tươi tỉnh, mệt mỏi chán chường, tâm trạng bất ổn thì ho ra máu rồi ngất đi, toàn bộ cơ thể suy nhược với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Dương Hạ vì đề phòng có biến mà cho cấm quân của Ngự mã giám giữ nghiêm cửa cung, lại chọn ra vài người đắc lực đi tìm hiểu tại sao Quý Hoàn lại trúng độc.
Dương Hạ không thể không nghi ngờ chuyện này không có liên quan tới Quý Nghiêu.
Nhưng cuộc sống hàng ngày của Hoàng đế có nội thị chăm sóc, Dương Hạ không nghĩ ra sơ hở nào.
Hắn nhớ tới kẹo đậu Quý Nghiêu hay ăn.
Kẹo đậu này hắn đã từng tận mắt thấy Quý Nghiêu ăn, nội thị trong cung cũng ăn rồi, thậm chí, ngay cả hắn cũng bị Quý Nghiêu nhét vào miệng nếm thử, tất cả đều bình an vô sự.
Hắn cũng đã cho người kiểm tra và xác nhận kẹo đậu chỉ là kẹo đậu bình thường, không độc.
Chỉ mới vài ngày trôi qua, Quý Hoàn gầy sọp đi, ánh mắt đầy vẻ bệnh tật.
Dương Hạ nhìn hắn ta.
Quý Hoàn đang uống thuốc, tiểu nội thị đã thử rồi, đang đút cho hắn ta từng muỗng.
Dương Hạ nói: "Để ta."
Hắn cho nội thị lui xuống, quỳ xuống một bên, lấy thìa múc hoàng thang, thổi thổi rồi mới đưa tới bên miệng Quý Hoàn.
Quý Hoàn nhìn bát nước đắng vàng óng, nhíu mày nói: "Lần này thái y kê thuốc gì mà đắng vậy?"
Dương Hạ cười trừ: "Thuốc đắng dã tật, Bệ hạ uống thuốc xong nô tài sẽ lấy mứt quả cho ngài."
Quý Hoàn nói: "Trẫm còn nhớ ngươi rất sợ đắng."
Trái tim Dương Hạ run nhẹ, hắn ngước nhìn Quý Hoàn, lại múc thêm 1 thìa: "Sao Bệ hạ lại biết?"
Quý Hoàn uống một ngụm hoàng thang, miệng đắng ngắt, nuốt xuống họng.
Dương Hạ nhanh tay dâng một miếng mứt quả lên.
Quý Hoàn ngậm miếng mứt quả trong miệng cho bớt đắng rồi mới nói: "Có một năm, vào lúc chuyển mùa từ xuân sang hạ, ngươi bị phong hàn, vẫn gắng làm việc, Trẫm thấy ngươi ho khan mới gọi Thái y bắt mạch, kê hai thang thuốc, lúc đấy mặt ngươi tái mét."
Chẳng qua chỉ là việc nhỏ không đáng kể, Dương Hạ đã quên từ lâu rồi.
Giọng Quý Hoàn mang ý cười, lời nói dịu dàng nhưng lại khiến Dương Hạ ngẩn ngơ.
Chén thuốc chẳng mấy chốc đã thấy đáy, Dương Hạ hầu hạ Quý Hoàn súc miệng sắc mặt hắn ta mới tốt lên được một chút.
Quý Hoàn đột nhiên hỏi: "Quý phi thế nào rồi?"
Dương Hạ đáp: "Cơ thể Quý phi còn yếu, nô tài đã nhờ Thái y chăm sóc, Bệ hạ yên tâm."
Quý Hoàn mỉm cười, tựa vào gối mềm, gương mặt mỏi mệt: "Hạ Chi, ngươi làm việc luôn khiến Trẫm yên tâm."
Một lát sau, hắn ta nói tiếp: "Chỗ Uyển Uyển, ngươi giúp Trẫm lừa nàng, đừng để nàng biết Trẫm bị bệnh lạ, tuổi nàng còn nhỏ, đừng làm nàng sợ, chờ Trẫm đỡ rồi nói sau."
Dương Hạ nhìn Quý Hoàn, gật đầu, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ sẽ tốt lên."
Quý Hoàn cười cười, nói: "Đương nhiên, Dao đài của Trẫm còn chưa hoàn thành đâu."
Dương Hạ mỉm cười.
Hắn khom người, từ từ lui ra ngoài.
Chiếc rèm buông xuống, che đi gương mặt tái nhợt của Hoàng đế.
Gương mặt tuấn dật, dịu dàng ấy hơi lộ ra, đôi mày nhíu lại như giấc ngủ đang không an ổn.
Dương Hạ thở hắt ra.
Hắn đứng thẳng lên, khi đi ra ngoài đột nhiên khựng lại nhìn mảnh gỗ đang tạo hình dang dở.
Đây là gỗ tử đàn hiếm có, màu nâu trầm, chất lượng rất tốt, là trân phẩm trong số cống phẩm.
Dương Hạ đi tới, cầm một mảnh đưa lên mũi ngửi, nghĩ thật lâu rồi nắm trong tay.
Quý Hoàn ốm đau, triền miên trên giường, không lâm triều, cho dù đại thần có bất mãn nhưng bè lũ hoạn quan còn mạnh, máu hai nhà Tiết, Thích còn chưa khô, chẳng ai dám lên tiếng.
Trong cung giới nghiêm, đã vài ngày Quý Nghiêu chưa vào cung.
Ngày y vào cung vừa lúc trời mưa.
Sau giờ Ngọ, một trận mưa đột nhiên kéo đến,