1
“Nếu không tìm được lá gan thích hợp, ông ấy không qua nổi mùa đông năm nay”.
Tô Niệm Cầm ngồi trầm ngâm một mình trên ghế sofa, nghĩ tới lời bác sĩ Từ
nói. Dường như tất cả yêu và hận đều đột nhiên trở nên yếu ớt trước cái
chết.
Sự tàn nhẫn của người đàn ông đó thậm chí khiến anh trước
năm bảy tuổi luôn tưởng rằng mình là một đứa trẻ mồ côi không cha không
mẹ không tên tuổi.
Cho tới khi mẹ khóc lóc tìm thấy anh.
Mẹ chỉ nói: “Khi con còn rất nhỏ đã bị lạc, mẹ tìm con rất nhiều năm rồi”.
Sau khi hiểu được sự đời anh mới biết chẳng qua là người đàn ông đó cố tình bỏ rơi anh mà thôi.
Mẹ xấu hổ giải thích: “Lúc đó chỉ có mình bố con nuôi cả nhà rất cực khổ,
thêm vào đó điều kiện gia đình quá nghèo, sợ không nuôi nổi con”.
Tô Niệm Cầm cười nhạt.
Anh biết, một thằng mù sao xứng làm con trai của Tô Hoài Sam">
Nếu không phải cuối cùng Tô Hoài Sam chỉ có một đứa con là anh, có lẽ ông ta sẽ không bao giờ buồn để mắt đến anh.
Nhưng bây giờ ông ta sắp chết rồi.
Anh còn chưa hận đủ người được gọi là bố mình, sao ông ta có thể chết được.
Tô Niệm Cầm không bật đèn, ngồi một mình yên lặng trong bóng tối.
Đêm đã khuya, nhưng Tang Vô Yên vẫn chưa về.
Trừ những hôm phải làm thêm giờ ở đài phát thanh rất hiếm khi cô về muộn.
Hai việc này đan xen vào nhau khiến lòng anh rối như tơ vò.
Tô Niệm Cầm tuy vẫn cố giữ tư thế ngồi thẳng tắp, nhưng trong lòng chưa từng bất an thấp thỏm như thế này bao giờ.
Dư Tiểu Lộ nói hình như Vô Yên đã biết gì đó.
Anh mãi chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói cho Vô Yên biết, thậm chí có thể nói anh không dám cho Vô Yên biết.
Nói với cô ấy thế nào đây?
Nói là: “Thực ra anh vẫn luôn giấu em một số việc”.
Hay nói: “Lúc đó gia đình rất nghèo, thấy anh bị mù sợ là gánh nặng, lại mất mặt nên vứt anh đi”.
Hay là: “Sau khi mẹ anh mất, bố anh đã kết hôn ba lần. Người vợ hiện tại còn là bạn cùng lứa với anh”.
Sự tàn tật của đôi mắt đã khiến anh đủ tự ti trước mặt Tang Vô Yên
* * *
Hôm đó anh và Dư Tiểu Lộ có việc đi qua sân bay.
“Ơ, đó không phải là Tang Vô Yên sao?”. Tiểu Lộ hỏi: “Người đi cùng hình như là mẹ cô ấy”.
Thế là anh vội vàng gọi điện cho cô.
Đầu bên kia cô lại lạnh lùng nói: “Lát nữa em gọi cho anh”.
Sau đó, anh chờ tròn hai tiếng đồng hồ, không thể làm được bất cứ việc gì.
Khó khăn lắm anh mới hạ quyết tâm gọi điện lần nữa nhưng cô không bắt máy.
Sau đó, Tiểu Lộ xuống nhà nói Vô Yên muốn anh chuẩn bị gặp ai đó, rồi bổ
sung thêm một câu: “Không lẽ chiều nay đúng là mẹ cô ấy thật, chắc bác
ấy muốn gặp anh”.
Nghe cô ấy nói vậy, hình như anh cảm thấy mình vui vui.
Ai ngờ sau đó Vô Yên lại chẳng nói gì. Anh không nén được hỏi cô, cô lại nói: “Là Trình Nhân”.
Vô Yên cứ hễ nói dối là sẽ cố tình làm nũng với anh để che giấu.
Lúc ấy trong lòng anh trống rỗng.
Đột nhiên anh nghe thấy Vô Yên đứng ngoài cửa rút chìa khóa.
Anh bật dậy nhưng lại cảm thấy không ổn bèn vội vàng ngồi xuống.
“Em đi đâu vậy?”. Cô vừa vào anh liền hỏi">
“Em đi gặp Trình Nhân”.
“Tại sao em phải hỏi Tiểu Lộ về chuyện của anh?”. Anh hỏi câu thứ hai, vẻ mặt càng thêm giận dữ.
Lần đầu tiên Tô Niệm Cầm phát hiện hóa ra đã mắc lỗi còn lớn tiếng chính là thế này đây, chỉ là không biết những người mắc lỗi đó có chột dạ như
anh không.
Tang Vô Yên không đấu khẩu với anh như mọi khi mà im lặng.
“Anh không nói với em là vì anh có lí do của mình. Nếu em muốn biết tại sao
không hỏi thẳng anh?” Anh sợ Vô Yên dò hỏi anh, đành ra vẻ hoàn toàn
không bận tâm, cố tình nổi giận.
“Em...”. Bỗng nhiên cô cảm thấy rất ấm ức.
Cô đứng ở cửa, ngồi thụp xuống giấu mặt vào đầu gối như một chú chim đà
điểu, không còn chút nào dáng vẻ mồm mép lanh lợi, to gan cổ quái thường ngày.
Tô Niệm Cầm cảm thấy không ổn bèn đứng dậy: “Vô Yên?”. Giọng điệu vẫn cứng nhắc.
Cô không thèm trả lời anh.
“Vô Yên”. Anh bắt đầu lo lắng, bước tới, chạm vào đầu cô rồi cùng cô ngồi xuống thảm.
Anh xin lỗi, anh là một người đàn ông ích kỉ. Tô Niệm Cầm thầm xin lỗi trong lòng.
Lời nói ra lại thành: “Sau này em không được về muộn như vậy nữa”.
Vô Yên vẫn không thèm để ý đến anh.
Vô Yên im lặng như thể một con ốc mượn hồn đã chui vào lô cốt.">
Tô Niệm Cầm không biết phải làm gì.
Không biết có phải cô đang khóc không, Tô Niệm Cầm không dám nghĩ, nhưng càng không nghĩ lòng lại càng đau.
Anh hơi dừng lại rồi nói: “Ngày mai anh đưa em về nhà họ Tô”. Câu nói này gần như đã lấy hết dũng khí của anh.
Không ngờ Tang Vô Yên đột ngột ngẩng lên nói: “Không!”.
Tô Niệm Cầm sững sờ.
“Tại sao?”.
“Tại sao ư? Anh hỏi em tại sao ư?”. Tang Vô Yên nhảy lên: “Tô Niệm Cầm, em
là gì của anh, anh dựa vào cái gì mà quản em đi đâu, anh dựa vào cái gì
bắt em đến nhà anh?”.
“Em nói em là gì của anh!”. Tô Niệm Cầm giận dữ nói.
“Một công cụ sưởi giường không có quyền hiểu anh!”. Tang Vô Yên nói không
chút kiêng nể: “Anh nói anh lớn lên ở cô nhi viện, em liền ngu ngốc
tưởng anh là trẻ mồ côi thật, thấy buồn cho anh oán giận vì anh, anh
đứng bên xem kịch phải không? Thấy rất thú vị đúng không. Anh cảm thấy
anh có tiền, giả vờ không cho em biết thấy rất hay đúng không? Tiền bạc
gì chứ, nhà họ Tô gì chứ, em không thèm!”.
Tô Niệm Cầm nhắm mắt lại: “Nếu em không muốn đi thì thôi”. Anh đứng dậy, lạnh nhạt nói.
“Tô Niệm Cầm!”. Tang Vô Yên càng giận dữ hơn: “Anh có thể đừng bá đạo như thế này được không!”.
“Người đi dò hỏi người khác là em, người không đi cũng là em, sao có thể nói
anh bá đạo được”. Tô Niệm Cầm xoay lưng lại với cô, giọng điệu lại trở
nên châm biếm như trước kia.
“Anh!”. Tang Vô Yên không nói lại anh, tức quá giậm châđẩy cửa bỏ đi.
Tại sao Tô Niệm Cầm lại như vậy.
Cô đã đủ buồn rồi, rõ ràng là Tô Niệm Cầm không đúng, anh đã không giải
thích cũng chẳng an ủi, lại còn nổi giận với cô. Cô vốn không giận anh
thật, chỉ cảm thấy hơi buồn, tại sao anh không nói với cô những chuyện
đó, nên mới cáu với anh một chút, chỉ muốn anh dịu dàng dỗ dành là được, thậm chí nói năng nhẹ nhàng cũng xong. Nhưng tại sao anh luôn như vậy.
Tang Vô Yên cứ nghĩ đến đây là lại muốn hét ầm lên:
“Tô Niệm Cầm, anh là đồ ngốc! Đồ ngốc!”.
Nói chuyện không bao giờ nghĩ đến cảm xúc của người khác, luôn coi mình là nhất.
Làm gì cũng không hỏi ý kiến của người khác, không bao giờ dùng những câu
như “Được không?”, “Em thấy thế nào?”. Lúc nào cũng là ra lệnh, không
chịu thay đổi.
Cô chạy nhanh quá quên cầm túi xách. Ví tiền, chìa khóa đều ở trong túi. Đã đi thì không thể trở về mất mặt như thế này
được, cô đành đi bộ hơn một tiếng về chỗ Trình Nhân.
Cô lần tìm chìa khóa dưới tấm thảm trước cửa.
“Cậu bị Tô đại thiếu gia đuổi đi à?”. Trình Nhân hỏi.
“Trình Nhân, đừng động vào tớ”. Tang Vô Yên nằm rũ trên sofa như một chú mèo nhỏ bị đánh bại.
“Nhớ hồi trước tớ từng nói với cậu, quyết định yêu thì hãy yêu đến cùng, nếu không cả hai người đều sẽ bị tổn thương”.
“Anh ấy làm tổn thương tớ trước”.
“Anh ấy làm gì cậu?”.">
“Tớ còn chưa nói gì anh ấy đã chất vấn tớ rồi, giọng điệu còn rất khó chịu nữa”.
Trình Nhân trầm ngâm một chút rồi nói: “Theo tớ biết anh ấy luôn có cái tật đó, trước kia cậu có bận tâm lắm đâu”.
“Tớ...”.
“Đó là vì trước kia cậu đứng trên lập trường của kẻ mạnh, cậu cảm thấy cậu
có ưu thế hơn so với sự khiếm khuyết của anh ấy nên cậu không bận tâm.
Nhưng bây giờ Tô Niệm Cầm từ một đứa trẻ mồ côi vụt cái biến thành đại
thiếu gia con nhà giàu có, cậu thấy tự ti. Tự ti khiến người ta nhạy
cảm, đó là điều cậu hay nói”.
“Là vậy sao?” .
“Sao lại không. Chưa biết chừng lát nữa anh ấy sẽ gọi cho cậu đấy” .
“Di động tớ cũng để trong túi”. Tang Vô Yên thở dài.
“Thế thì tốt, càng được yên tĩnh”. Trình Nhân thổi tóc mái: “Tiện thể trừng
phạt Tô Niệm Cầm dám nổi cáu với Tang đại tiểu thư của chúng ta, cho anh ta tối nay lo chết thì thôi. Chúng ta đi bái Phật, trù cho anh ta ăn
không ngon, ngủ không yên, ăn bị hóc chết, uống bị sặc chết, tắm bị ngạt
chết, cậu thấy sao?”.
“Anh ấy sẽ lo thật đấy”. Tang Vô Yên nghe Trình Nhân nói vậy liền hơi mềm lòng.
“Thế thì cậu tự liên lạc với anh ta”. Trình Nhân vừa nói vừa định vứt điện thoại cho cô.
“Không! Tớ còn đang tức điên đây”. Tang Vô Yên vội vàng giấu mặt dưới gối.
2
Có điều sự tức giận của cô chẳng thấm vào đâu so với Tô Niệm Cầm.
Tối đó Tô Niệm Cấm vốn định đuổi theo, kết quả vừa tới cửa liền bị vấp ngã, làm vở cả bình hoa trên nóc tủ đựng giày.
Mảnh thủy tinh vỡ bắn ra sàn, nước chảy lênh láng, cánh tay anh cũng bị cứa xước da.
Dư Tiểu Lộ nghe tiếng chạy xuống đỡ anh thì bị Tô Niệm Cầm quát ầm lên: “Không cần lo cho tôi!”.
Anh đứng dậy vào phòng mở nắp đàn, đột nhiên chơi bài Hành khúc Radetzky,
hoàn toàn không quan tâm giờ đang là một, hai giờ sáng.
Nhà hàng xóm bị tiếng đàn của anh đánh thức, lần lượt sáng đèn.
Nếu không phải Dư Tiểu Lộ và bảo vệ lần lượt đi xin lỗi từng nhà, e là họ sẽ báo cảnh sát.
Sau khi giải quyết xong mọi việc, Dư Tiểu Lộ chăm chú nhìn Tô Niệm Cầm ngồi trước cây đàn, nói: “Thực ra tôi rất ngưỡng mộ Tang Vô Yên”.
“Niệm Cầm, anh, tôi, chị hai, ba người cùng lớn lên bên nhau, anh luôn đối xử với mọi người rất kiêu ngạo và lạnh lùng, tôi luôn tưởng rằng đó là bản tính của anh. Khi nhìn thấy Tang Vô Yên mới biết không phải thế. Cô ấy
có thể làm cho anh nổi giận, vui vẻ, buồn bã, chỉ cần một nụ cười một cử chỉ là có thể khiến anh vui giận thất thường. Thậm chí tôi...”. Dư Tiểu Lộ vuốt trán cười bất lực: “Thậm chí tôi còn ngưỡng mộ cô ấy có thể
khiến anh nổi giận đến như vậy”.
Tô Niệm Cầm hơi sững lại rồi lạnh nhạt nói: “Tôi mệt rồi”.
“Không cần đi tìm cô ấy sao?” .
“Không”.
Anh về phòng đóng cửa.
Tô Niệm Cầm là điển hình của mẫu người thích nói cứng. Vừa đóng cửa được
một lúc liền rút điện thoại ra gọi cho cô, máy thông lại nghe thấy tiếng chuông vang lên trong phòng khách. Anh tìm theo tiếng chuông, chạm vào
túi xách của Tang Vô Yên, di động, chìa khóa, ví tiền, chứng minh thư... tất cả đều ở trong túi.
Mặt Tô Niệm Cầm biến sắc.
“Niệm Cầm, sao thế?”. Dư Tiểu Lộ ở trên gác đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ lâu.
“Tôi phải đi tìm cô ấy” .
Chiếc Volvo chạy ra khỏi khu nhà.
“Anh tin chắc là xa như vậy, cô ấy có thể đi bộ đến chỗ Trình Nhân ư?”. Dư
Tiểu Lộ vừa đánh tay lái rẽ ở một khúc ngoặt vừa nhìn hai bên vỉa hè.
Tô Niệm Cầm không trả lời, cánh tay anh tì lên cửa sổ chống cằm, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm những nơi Tang Vô Yên có thể đi.
Dư Tiểu Lộ nhìn anh một cái, nói: “Niệm Cầm, anh không phải lo lắng, trị an khu này không tệ đâu”.
“Tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy”. Một lúc sau Tô Niệm Cầm đột nhiên nói.
“Anh từng nói trên đời này không ai cần người khác chăm sóc”.
“Vô Yên khác”.
“Thế thì cô ấy cũng không chăm sóc tốt cho anh. Nếu cô ấy biết anh sẽ lo
lắng như vậy thì không nên bướng bỉnh như thế, bây giờ đã là nửa đêm
rồi”. Dư Tiểu Lộ nhìn đồng hồ.
“Tiểu Lộ”. Tô Niệm Cầm quay đầu sang nói: “Xin lỗi đã làm phiền cô, tôi có thể xuống xe tìm cô ấy một mình">
“Niệm Cầm, anh biết rõ là tôi không có ý đó”. Dư Tiểu Lộ thở dài.
Chiếc xe dừng lại ở ngã tư đèn đỏ.
“Ối?”.
“Sao vậy?”. Tô Niệm Cầm quay đầu lại hỏi.
“Đằng sau người kia giống Tang Vô Yên.”
Cô gái đang qua đường, dáng vẻ rất mệt mỏi, khi cô ấy quay đầu lại, quả nhiên là Tang Vô Yên.
“Là cô ấy”. Đèn đỏ chuyển xanh, Dư Tiểu Lộ gạt cần số.
“Đừng gọi cô ấy”. Tô Niệm Cầm đột nhiên nói: “Đi theo phía sau cô ấy là được rồi”.
Thế là Tang Vô Yên ở đằng trước, chiếc xe ở đằng sau, khoảng cách giữa hai
bên khoảng một trăm mét. Chiếc xe cài số thấp, đi chầm chậm mất đến hai
mươi phút mới theo Tang Vô Yên đến chỗ ở cũ. Sau đó nhìn cô lên lầu.
“Đèn sáng rồi”. Dư Tiểu Lộ nói.
Khi tắm Tô Niệm Cầm mới phát hiện vết thương ở cánh tay âm ỉ đau. Bình hoa
đó vốn để trên đàn piano, không biết ai tùy tiện để trên tủ giày mà
không cho anh biết. Rồi anh chợt nghĩ ra ngoài Tang Vô Yên thì còn ai
vào đây nữa, để đồ bừa bãi là bản tính của cô.
Cô không muốn về nhà cùng anh, Tô Niệm Cầm buồn rầu nghĩ, tất cả đúng như anh đã dự đoán.
Anh không xứng với cô.
Sáng hôm sau anh bị tiếng chuông đánh thức, lần tì một lúc mới nhấc máy.
“Vô Yên à, mẹ nhớ hôm nay con thi vấn đáp...”.
Tô Niệm Cầm nghe giọng nói ở đầu dây bên kia liền bật ngồi dậy.
“Vô Yên?”. Mẹ cô hỏi.
“Dạ không... bác gái... là...”. Tô Niệm Cầm lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình nói chuyện hơi lắp bắp.
Mẹ Tang Vô Yên nghe thấy tiếng con trai cũng sững lại.
“Anh Tô?”. Mẹ cô sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
“Là cháu, bác gái”. Anh cố trả lời bằng giọng điệu tỉnh táo, chứ không phải giọng vừa tỉnh ngủ.
“Làm phiền anh rồi. Vô Yên đâu?”.
“Hôm qua cô ấy quên điện thoại ở chỗ cháu. Bây giờ chắc đang ở trường”. Tô
Niệm Cầm nhấn mạnh hai chữ hôm qua, che giấu cho Tang Vô Yên.
“Ừ”. Mẹ cô dường như cũng thở phào.
“Anh Tô”.
“Bác gái, bác nói đi ạ”. Mẹ cô vô cùng khách sáo, khiến Tô Niệm Cầm cảm thấy tiền đồ mờ mịt.
“Anh biết đấy, vì một số lí do về phía anh mà tôi và bố Vô Yên không tán
thành hai đứa qua lại với nhau, không biết anh có hiểu cho tâm trạng của người làm bố mẹ hay không. Vì chuyện này tôi đã đích thân đến thành phố A. Vô Yên và tôi đã cãi nhau một trận. Tuy nó bị chúng tôi chiều quá
sinh hư nhưng chưa bao giờ nó nói chuyện với tôi như vậy. Nó là con gái
của tôi, nó cố chấp muốn ở bên anh, bất chấp tất cả, chuyện đã đến nước
này chúng tôi cũng không còn cách nào khác, đành chiều theo ý nó”.
Vẻ mặt Tô Niệm Cầm dần trở nên cứng đờ, những chuyện này anh hoàn toàn không biết chút gì.
“Từ nhỏ Vô Yên đã là báu vật qúy giá nhất của nhà chúng tôi, là miếng thịt
trên người tôi, tôi và bố nó vất vả nửa đời người là để nó không phải
chịu khổ, tìm một người thích họp bên nhau cả đời. Bây giờ nó lại vì anh hi sinh tất cả mọi thứ chúng tôi sắp xếp cho nó, nên tôi mong anh cũng
đối xử tốt với nó”.
“Cháu hiểu” .
Tô Niệm Cầm đặt điện thoại xuống, trầm mặc rất lâu.