1
“Bệnh tổn hại thần kinh thị giác cũng có rất nhiều loại, cậu gặp anh ta nhiều lần như vậy mà không phát hiện anh ta không mất hết 100% thị lực à?”.
Trình Nhân nói.
“Sao tớ biết được. Chỉ cảm thấy anh ấy rất ó năng lực thôi, ở rất nhiều nơi không cần dùng gậy dẫn đường cũng có thể hoạt động như thường”.
“Tôi không bị mất 100% thị lực, những vật thể
di động trong vòng một mét tôi có thể phân biệt được”. Lúc ở trên đu
tiên, tuy vẻ mặt Tô Niệm Cầm khi nói những lời này vẫn như bình thường
nhưng Tang Vô Yên dám đánh cược, chắc chắn anh rất muốn cười.
Và tất lẽ dĩ ngẫu là Tang Vô Yên thuộc phạm trù “những vật thể di động trong vòng một mét”, thế nên...
Cô chỉ muốn đào cái lỗ rồi chui xuống cho rồi.
Vậy là chưa biết chừng rất nhiều trò mà cô làm trước mắt anh hồi trước anh đều có thể phát hiện ra hết.
Trình Nhân nói tiếp: “Chắc chắn anh ta cố tình, nếu không tại sao không ngăn
cậu ngay từ đầu mà phải đợi đến khi cậu dừng lại, tưởng rằng mình đã đạt được mục đích mới mở miệng”.
“Đúng thế, quá gian manh! Quá gian
manh! Quá - gian - manh!”. Tang Vô Yên vung tay hét lên trong phòng, sau đó đấm một cú rất mạnh vào mũi con mèo Garfield to khủng bố: “Anh ấy
muốn xem tớ làm trò cười đó mà”.
Đúng là đồ đàn ông nhỏ mọn,
chẳng qua cô chỉ từng nói anh là bố trẻ con thôi mà, không ngờ cuối cùng lại chơi cô một quả đau đớn thế này.
Ở một đầu khác của thành
phốTô Niệm Cầm đang chơi bản nhạc Croatian Rhapsody (hành khúc Croatia)
trên chiếc đàn dương cầm của mình. Dư Tiểu Lộ ngồi quay lưng lại với anh đắp mặt nạ, vỗ nhẹ lên mặt. Xem ra anh chàng ra ngoài một chuyến xong
tâm trạng có vẻ rất tốt. Tiết tấu của Croatian Rhapsody dồn dập vui vẻ,
tới đoạn cao trào, ngón tay gần như lướt như bay trên phím đàn, khiến
người ta có cảm giác vui tươi phấn khởi.
Bình thường chỉ cần thấy vui là Tô Niệm Cầm lại thích chơi bản nhạc này.
“Anh ra ngoài gặp chuyện gì vui à?”. Dư Tiểu Lộ nghiêm mặt, miệng không tiện cử động, hàm hồ hỏi.
“Không có gì”. Anh tiếp tục đàn.
“Không cần tôi đưa đi, cũng không cần tôi đón về”. Dư Tiểu Lộ ngừng lại, không sợ chết hỏi: “Chắc không phải anh đi hẹn hò đấy chứ?”.
Tô Niệm Cầm nghe xong ai ngờ không hề phát hỏa, bình tĩnh đáp: “Không”.
Thái độ này càng khiến Dư Tiểu Lộ thấy lạ, cô bất giác quay đầu lại nhìn
lưng Tô Niệm Cầm: “Cô gái ở văn phòng trường anh dạo này còn làm phiền
anh không?”.
Lần này anh không trả lời, lại đánh bản nhạc đó thêm lần nữa.
Dư Tiểu Lộ thấy vô vị bèn vào bếp rửa hoa quả, được nửa chừng đột nhiên
nghe thấy bản nhạc đột ngột rẽ ngoặt hai lần. Cô bèn thò đầu ra, thốt
lên: “Không phải chứ, Tô Niệm Cầm, trong lòng anh đang nghĩ gì vậy? Lơ
đễnh đến mức đấy, đánh sai hết rồi”.
Sắc mặt Tô Niệm Cầm sầm xuống, ngón tay khựng lại, tiếng đàn đột ngột im bặt.
Dư Tiểu Lộ thấy tình hình không ổn bèn vội nói: “Tôi không nói gì cả. Anh tiếp tục đi”.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tang Vô Yên ra khỏi văn phòng trường đi đổ rác thì gặp Tô Niệm Cầm.
Ánh mắt cô bất giác dừng lại trên môi anh, sau đó mặt tự nhiên đỏ lựng, vội vàng rẽ sang đường khác để tránh mặt anh. Tang Vô Yên nghĩ, chiêu này
của đàn ông thật là ác, từ giờ cô không dám đến gần làm phiền anh nữa,
chẳng lẽ anh không sợ lúc đó cô vấp một cái hôn anh thật sao?
Rất nhiều ngày sau, dù có đến trường Tang Vô Yên cũng đi nhanh về nhanh để
tránh gặp anh cho đỡ xấu hổ. Không ngờ mới đến giữa kì, cô Trịnh dạy môn chữ nổi đã nghỉ đẻ xong trở lại trường dạy học. Không có chút dấu hiệu
báo trước nào, thậm chí Tang Vô Yên còn không thấy Tô Niệm Cầm thu dọn
đồ đạc, chiếc bàn đối diện đã đổi chủ.
Cô Trịnh tươi cười chào Tang Vô Yên: “Chắc cô là Tiểu Tang đi theo cô Lí thực tập đúng không. Nghe nói bọn trẻ đều rất qúy cô”.
Cô Vương ngắt lời: “Chị Trịnh, mọi người đều mong chị sớm quay về”.
“Thằng nhóc bụ bẫm nhà chị hôm đầy tháng chúng tôi đã gặp rồi, hôm nào bế tới
trường cho chị em chơi với thằng bé một tí”. Một cô giáo khác nói.
“Haizz, đừng nhắc đến nó nữa, cả ngày chỉ biết khóc, giọng to như hát kịch ấy”. Cô Trịnh cười.
Không khí trong văn phòng lập tức trở nên nhộn nhịp, hoàn toàn khác với không khí khi Tô Niệm Cầm ở đây. Không ai nhắc tới sự ra đi của anh, xem ra
trừ cô ra tất cả mọi người đều biết chuyện này.
Tang Vô Yên cũng
tươi cười hàn huyên vài câu rồi ra về, lúc ra cửa bất giác cô quay đầu
lại nhìn chiếc bàn đó một cái, lòng thấy trống trải.
Anh đi rồi, không nói với cô một lời.
Một ngày cuối tháng ba, Tang Vô Yên lên cơn sốt cao, lúc đầu cô tưởng chỉ là cảm nhẹ nên không để ý.
Buổi sáng ngủ dậy phát hiện trên cánh tay xuất hiện những nốt đỏ.
Cô tới bệnh viện, trên mặt, cổ và khắp tay chân đỏ rực một vùng, bác sĩ bảo cô bị sởi.
Từ nhỏ tới lớn cơ thể cô rất khỏe mạnh, chưa bao giờ bị ốm nặng. Bác sĩ
nói bệnh này có khả năng truyền nhiễm rất mạnh, Trình Nhân không có nhà, hai người vốn không ở trong trường, lại không thân với các bạn cùng lớp lắm, cô nghĩ chắc cũng không có vấn đề gì lớn bèn uống thuốc rồi lên
giường ngủ mê mệt.
Chuông điện thoại vang lên, cô tỉnh dậy, rèm cửa sổ kéo kín mít, không biết bây giờ là mấy giờ rồi.
Cô quẹt mũi rồi ra nhấc máy, là điện thoại đường dài từ nhà gọi tới.
Mẹ cô hình như có linh tính thấy không yên tâm nên gọi điện. Tang Vô Yên
không muốn làm mẹ lo lắng nên nói đùa mấy câu, thấy sắp không chịu được
nữa bèn vội nói có việc bận rồi cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống, cô lại thấy muốn khóc.
Khó chịu quá.
Khi cô tỉnh lại lần nữa đã là nửa đêm, cơ thể cô càng khó chịu hơn. Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại gọi vào số của Tô Niệm Cầm.
Cô vốn chỉ định nghe nó đổ vài hồi chuông rồi cúp máy, ai ngờ chuông chỉ đổ một hồi đã có người bắt máy.
“A lô!”. Giọng nói trầm thấp, chậm rãi của anh truyền tới qua s điện thoại từ đầu bên kia.
Nhất thời cô không biết phải mở lời thế nào.
“Nói đi”. Người đàn ông này vẫn thiếu kiên nhẫn như mọi khi, giọng điệu của anh rất nghiêm khắc.
“Tang Vô Yên, cô nói đi”. Tô Niệm Cầm đột nhiên nói.
Tang Vô Yên ngạc nhiên đến nỗi quên cả rơi nước mắt: “Sao anh biết”. Cô hỏi. Dù cô gọi cho anh bằng di động, dù anh không khiếm thị 100% thì cũng
không thể nhìn thấy số gọi đến trên màn hình chứ.
Anh chàng này lúc nào cũng thật là thần kì.
“Có việc gì?”. Một câu hỏi ba chữ, cuối câu giọng hơi cao.
Nghe giọng điệu lạnh lùng của anh, nếu lúc này Tang Vô Yên đáp bừa là mình
không cẩn thận gọi nhầm chắc chắn sẽ khiến anh nổi cơn tam bành.
“Em bị lên sởi, khó chịu quá”. Tang Vô Yên dè dặt nói. Vừa thốt ra ba chữ
“khó chịu quá”, tuyến phòng thủ cuối cùng trong lòng cô như sụp đổ, nước mắt lã chã rơi xuống.
Tô Niệm Cầm im lặng rất lâu rồi chậm rãi nói: “Cô sống ở đâu?”.
“Anh không cần đến đâu, vì ở đây em không quen ai, muốn nói chuyện vậy thôi. Em sẽ lây bệnh cho anh mất”.
“Tôi từng lên sởi rồi nên không bị lây đâu”. Giọng anh có vẻ hòa nhã hơn lúc nãy một chút.
Nửa tiếng sau Tô Niệm Cầm xuất hiện trước cửa nhà Tang Vô Yên, bên cạnh là
cô gái xinh đẹp bất cứ lúc nào cũng có thể lái xe dẫn đường cho anh.
Cô ấy cười với Tang Vô Yên: “Tôi tên làDư Tiểu Lộ”.
Đây là lời chào và cũng là lời tạm biệt, rõ ràng là cô ấy định để Tô Niệm
Cầm ở lại đây sau đó rời khỏi đó. Cô ấy không hề hỏi Tô Niệm Cầm:
“Không cần tôi ở lại giúp sao”.
Vì cô ấy biết hỏi cũng bằng thừa, chỉ nhận lại một lời từ chối lạnh lùng.
Tang Vô Yên đóng cửa lại, nói: “Chẳng lẽ cô ấy là lái xe của anh à?”. Không cùng họ, vậy thì không phải là em gái rồi.
Tô Niệm Cầm vẫn không trả lời.
Một người mù phải chăm sóc một người lên sởi quả không phải là một việc dễ dàng.
Nhất là ở trong một môi trường xa lạ mà người mù không quen thuộc. Mới vào
phòng mấy phút mà anh đã làm vỡ bình hoa của Trình Nhân.
Anh đưa tay chạm vào cái trán nóng rẫy của cô: “Tới nhà tôi đi”.
Sau đó anh gọi điện cho Dư Tiểu Lộ.
“Tôi đưa cô ấ về”.
“Cô không cần đến đón chúng tôi”.
“Ra siêu thị mua ít đồ ăn để ở nhà”.
“Mấy hôm nay cô không cần về nhà đâu”.
Tang Vô Yên nghe xong sướng tê cả người. Bất kể cô Dư Tiểu Lộ đó là bạn gái, em gái hay lái xe, tóm lại để chăm sóc cô, Tô Niệm Cầm bảo cô ấy không
cần về nhà nữa.
Nhưng
Tang Vô Yên vẫn cố kìm chế niềm vui sướng lại, cố tình hỏi: “Như vậy không hay đâu, cô Dư là con gái mà”.
“Cô ấy chưa lên sởi, ất dễ bị lây bệnh”.
Một câu nói lạnh nhạt của Tô Niệm Cầm dội một gáo nước lạnh vào tâm trạng vui sướng của Tang Vô Yên.
Một lúc sau, cái đầu mơ màng váng vất của Tang Vô Yên mới đột nhiên phát
hiện ra một việc trọng đại: “Đợi chút!”. Cô vỗ vỗ trán, cố sắp xếp lại
suy nghĩ trong đầu: “Sao cô ấy lại sống ở nhà anh”.
Tô Niệm Cầm tìm được một chiếc chăn trong phòng ngủ quấn kín người Tang Vô Yên lại.
“Em nóng lắm rồi”.
“Đấy không phải là nóng mà là phát sốt”. Anh chữa. Sau đó bế bổng cô lên.
Cô ngạc nhiên: “Sao phải bế em?”.
“Cô cảm thấy cô có thể tự xuống lầu sao?”. Anh hỏi ngược lại.
“Nhưng anh là... chúng... chúng ta”.Tang Vô Yên nén lại không nói tiếp.
“Cô chỉ cần cho tôi biết chỗ nào cần rẽ là được rồi”. Tô Niệm Cầm ít nhiều cũng hiểu ý cô.
Thần sắc của anh rất kiên định. Tang Vô Yên bỗng cảm thấy cánh tay không
thực sự to khỏe của người đàn ồng này truyền tới sự ổn định khiến cô yên lòng, cô mỉm cười: “Vâng”. Hai cánh tay vòng qua cổ Tô Niệm Cầm rất tự
nhiên.
Lúc này, gương mặt lạnh nhạt quen thuộc của Tô Niệm Cầm lại hơi đỏ lên.
Khi bước xuống bậc thang đầu tiên động tác của Tô Niệm Cầm có vẻ cứng nhắc. Rõ ràng anh vẫn chưa quen với độ cao của bậc thang này, chân anh phải
dò dẫm một chút mới chầm chậm đặt xuống.
“Có chín bậc thang sau đó rẽ phải”.
Tô Niệm Cầm cẩn trọng đi xuống dưới sự chỉ dẫn của người nằm trong lòng mình, đột nhiên Tang Vô Yên “á” lên một tiếng.
Anh biết đèn đã tắt.
“Tắt đèn rồi”. Đây là đèn cảm ứng âm thanh, Tang Vô Yên đánh tay một cái nhưng nó vẫn không có phản ứng gì.
“Có đèn hay không cũng không ảnh hưởng gì đến tôi”. Anh nói, sau đó trong lòng tiếp tục thầm đếm số bậc thang, bảy, sáu, năm...
“Nhưng em sợ, buổi tối nếu không có đèn em không dám lên lầu đâu, phải gọi
điện bảo Trình Nhân đến đón em mới được”. Dứt lời cô ôm chặt cổ Tô Niệm
Cầm hơcuộn người vào sâu trong lòng anh.
Vì lên sởi nên má cô
nóng rực, áp sát vào xương quai xanh của anh sau lớp áo sơ mi mỏng, Tô
Niệm Cầm nhất thời lơ đễnh, sau cơn mơ màng phát hiện ra mình quên đếm
bậc cầu thang, chân vừa bước ra liền chạm ngay xuống đất, anh loạng
choạng lao về phía bức tường bên tay phải.
Tang Vô Yên giật mình, nhưng Tô Niệm Cầm nghiêng người bảo vệ cô, để cánh tay mình xát mạnh vào mặt tường.
“Không sao chứ?”.
“Không sao chứ?”.
Hai người đồng thanh hỏi.
Xe taxi đi vào một khu nhà bên hồ ở phía tây thành phố, sau đó dừng trước một căn biệt thự nhỏ hai tầng.
“Nhà anh à?”. Tang Vô Yên trợn tròn mắt, nhà ở khu này đắt dữ lắm.
“Không hẳn”.
2
Tang Vô Yên uống thuốc xong nằm trên giường của Tô Niệm Cầm, gối đầu lên gối của anh, trên người là một chiếc chăn mềm mại.
Cô nghĩ ốm cũng không tệ.
Chỉ có điều suy nghĩ này chỉ tồn tại trong lòng cô được nửa tiếng. Vì cô thấy váng đầu muốn chết, lại còn sốt cao và ho nữa.
Cô nằm trong bóng tối, bắt đầu suy nghĩ linh tinh, bộ phim Thái lần trước
cô và Trình Nhân cùng xem rất là đáng sợ, cô trợn mắt, dần cảm thấy sợ
hãi. Mấy năm trở lại đây cô bắt đầu sợ tối, nhất là trong môi trường xa
lạ như thế này.
Cô bật đèn, ra phòng khách định uống nước, thấy Tô Niệm Cầm mặc một bộ đồ ngủ kẻ ô màu xanh lam ngồi trên ghế sofa đọc sách.
Anh đi dép lê, ngồi ngay ngắn. Anh gội đầu, chắc vừa sấy khô nên tóc hơi rủ xuống, có vẻ trẻ con hơn bình thường.
Trên đầu gối anh đặt một cuốn sách không dày lắm, trên đó dày đặc toàn chấm
là chấm. Anh nhắm mắt, ngón tay lướt nhanh theo một tiết tấu nhất định
trên mặt giấy.
Tang Vô Yên chuồn từ trong phòng ra, đi lại rất
khẽ, tự tin mình không phát ra tiếng động gì nhưng vẫn bị anh nhạy cảm
phát giác ra. Tô Niệm Cầm mở mắt ra, dừng tay lại, nghiêng đầu nói:
“Chưa ngủ à”.
“Anh ngủ ghế sofa sao?”. Tang Vô Yên thấy đầu kia của sofa có chăn và gối.
Không phải căn nhà này rất rộng sao? Tuy tầng một chỉ có một phòng ngủ nhưng.
“Không dùng tầng hai à?”. Cô hỏi.
“Tầng hai là không gian của Tiểu Lộ”.
“Căn nhà lớn thế này mà có hai người ở thôi á? Nếu chị Dư không ở đây thì sao?”. Ý Tang Vô Yên là ai chăm sóc cho anh.
“Cô ấy không có ở nhà thì tôi sống một mình”.
“Anh...”. Tang Vô Yên rất muốn nói với anh rằng, anh nói cũng như không.
“Gì c.
“Em muốn uống nước”.
Anh hơi khựng lại sau đó dùng bookmark đánh dấu trang đọc dở và gập sách
lại, anh đứng dậy rẽ phải, đi bảy bước rưỡi thì đến bên tủ lạnh, đang
định mở cửa tủ lạnh thì anh nghĩ ngợi gì đó rồi rẽ phải vào bếp.
Tang Vô Yên nghe thấy tiếng bật bếp, sợ anh gây ra rắc rối cô bèn quấn chăn lật đật chạy vào xem.
Ấm nước nằm yên vị trên bếp, anh khoanh tay yên lặng nhìn về phía ngọn
lửa, mắt anh rất sáng. Ánh lửa chiếu lên gương mặt điển trai của anh,
các đường nét vô cùng rõ ràng.
“Nước ấm tốt cho cơ thể hơn”. Anh nói.
Lúc này Tang Vô Yên mới hiểu ý nghĩa thực sự của câu nói “Cô ấy không có ở nhà thì tôi sống một mình”.
Đầu cô nặng trịch, tay chân thì mềm nhũn, cô ôm chăn ngồi trên thảm trải
sàn, dán mắt vào cốc nước nóng nghi ngút khói trông rất tội nghiệp, họng cô đau rát, khát không chịu được. Chẳng lẽ anh chàng này không biết làm nước nguội nhanh hơn giúp cô sao?
Cô lại nhìn Tô Niệm Cầm, anh đang thản nhiên tiếp tục sờ sách .
“Anh đang đọc sách gì thế?”.
“Hồi kí danh nhân”.
“Của ai thế?”.
“Một người nổi tiếng”.
“…”.
Tang Vô Yên rất nghi anh mắc bệnh mất khả năng nói nhỏ nhẹ.
Im lặng một lúc lâu, Tang Vô Yên không nhịn được lại nói chuyện với anh.
“Anh xem phim không?”. Đó là sở thích của Tang Vô Yên, cô tự tin rằng dù
không khí có thế nào cô vẫn có thể chém gió được. Sau khi hỏi xong câu
này Tang Vô Yên mới nhận ra mình đã nhắc đến một đề tài rất bại não.
“Tôi chưa bao giờ xem phim”. Cuối cùng Tô Niệm Cầm cũng dừng tay lại, chầm chậm nói năm chữ này một cách cứng ngắc, lạnh lùng.
Anh hơi bị chọc giận rồi.
Nhưng giận dữ cũng còn thú vị hơn là không có phản ứng gì, Tang Vô Yên đạt
được hiệu quả dự đoán bèn hài lòng tiếp tục chủ đề này.
“Lần sau em mời anh đi xem”.