Edit: Quả táo có sâu | Beta: Thụy
-
Nhiếp Tĩnh Trạch nhíu mày nhìn về phía Thẩm Tùy: "Tại sao cậu ta lại ở đây?"
Thẩm Tùy nghe vậy nhìn sang Túc Tức.
Túc Tức mở miệng nói: "Chung Tình uống say, tôi đến đón cậu ấy."
Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn không thèm nhìn cậu: "Chung Tình uống say tôi sẽ đưa cậu ta về."
Thẩm Tùy đứng ở giữa truyền lời tiếp tục nhướng mày với Túc Tức.
Túc Tức giơ điện thoại trong tay lên, khuôn mặt bình tĩnh: "Cậu ấy gửi tin nhắn cho tôi, muốn tôi qua đây đón cậu ấy."
Nhiếp Tĩnh Trạch không nói gì mà xoay người đi vào trong quán bar.
Túc Tức lập tức nhấc chân đi theo, để lại Thẩm Tùy rũ mắt đứng bất động, trong lòng suy nghĩ về mối quan hệ giữa Túc Tức và Chung Tình.
Chân trước Nhiếp Tĩnh Trạch vừa bước vào, sau lưng Túc Tức liền đi theo.
Xuất hiện một gương mặt xa lạ, ánh mắt của những người trong quán bar không hẹn mà cùng nhìn về phía này.
Nói đến cũng thật là tình cờ, mặc dù mọi người đều biết về việc nhà họ Túc thất thế vào hai năm trước, nhưng trừ Nhiếp Tĩnh Trạch và Thẩm Tùy thì không một ai có mặt tại đây còn nhìn thấy Túc thiếu gia năm đó.
Càng không nói tới thiếu gia giàu có mấy năm gần đây bị bắt về nhà chính.
Vị thiếu gia giàu có tên là Tần Lịch ánh mắt dừng lại trên mặt Túc Tức mấy giây, không nhịn được mà ôm đàn ghita ngồi xổm xuống từ trên sân khấu: "Nhiếp thiếu, vị này lại là ai vậy?"
Mí mắt Nhiếp Tĩnh Trạch cũng không nâng lên: "Không ai cả."
Ngón tay Tần Lịch vô thức gảy gảy dây đàn, không nói thêm gì nữa.
Túc Tức đi qua Nhiếp Tĩnh Trạch đến bên cạnh Chung Tình vỗ vào mặt y.
Chung Tình đang ngủ say lầm bầm một tiếng rồi quay mặt sang chỗ khác.
Thẩm Tùy ôm nghi hoặc thờ ơ lạnh nhạt ôm cánh tay đứng bên cạnh Nhiếp Tĩnh Trạch, rốt cuộc cũng mơ hồ đoán được Nhiếp Tĩnh Trạch tìm Chung Tình tới hơn một nửa là có liên quan đến Túc Tức.
Cậu ta đưa tay chống cằm: "Nếu đã đến, không bằng mời cậu ta uống vài ly rồi hẵng đi?"
Nhiếp Tĩnh Trạch không nói gì giống như ngầm đồng ý.
Thẩm Tùy thu lại ánh mắt từ trên mặt đối phương nhưng lại nhớ lại một chuyện cũ.
Năm hai đại học khi Túc Tức và Nhiếp Tĩnh Trạch chưa ở bên nhau, Thẩm Tùy rủ Nhiếp Tĩnh Trạch ra nước ngoài xem trận đấu bóng rổ trong kì nghỉ đông.
Nào ngờ khi cả trường đang trong kì nghỉ đông, Túc Tức tâm huyết dâng trào muốn Nhiếp Tĩnh Trạch cùng mình đến thành phố biển ở phía nam nghỉ phép.
Lúc đó Thẩm Tùy và Nhiếp Tĩnh Trạch đang ở quán bar, Túc Tức tìm đến hỏi số chứng minh thư của Nhiếp Tĩnh Trạch.
Thẩm Tùy muốn phân rõ phải trái với cậu nói việc gì cũng phải theo thứ tự trước sau.
Huống chi kì nghỉ đông kéo dài suốt một tháng, Túc Tức đừng chọn trúng thời gian mà cậu ta cùng Nhiếp Tĩnh Trạch hẹn nhau.
Túc Tức lại không để cậu ta vào mắt, kêu lên một bàn đầy rượu sau đó chỉ vào những chai rượu được sắp xếp ngay ngắn rồi nói với cậu ta: "Nếu cậu uống hết rượu trên bàn, tôi sẽ sửa lại thời gian."
Khi đó tửu lượng của Thẩm Tùy không tốt lắm, nhưng tức giận đến mức cầm chai rượu trên bàn đổ vào miệng.
Đổ được một nửa thì chai rượu trong tay bị Nhiếp Tĩnh Trạch tức giận lấy đi, trận bóng rổ cũng theo đó mà từ bỏ.
Năm đó Túc Tức làm cậu ta và Nhiếp Tĩnh Trạch không thoải mái, bây giờ cậu ta cũng có thể làm cho đối phương thử cảm giác không thoải mái.
Thẩm Tùy tiến lên đè lại Chung Tình đang say rượu nhưng vẫn cố gắng đứng dậy khỏi ghế đẩu cao làm động tác ra hiệu với phục vụ trong góc, đoạn nhìn về phía Túc Tức đang đứng cạnh Chung Tình: "Hai năm không gặp lại, ở lại ôn chút chuyện cũ đi."
Trong lòng Túc Tức hiểu rõ, cậu biết mình không thể nào rời đi được.
Cậu và Thẩm Tùy trước giờ chưa từng có chuyện gì để nói với nhau.
Năm đó người bạn thân nhất bên cạnh Nhiếp Tĩnh Trạch là Thẩm Tùy, cho nên cậu không vừa mắt Thẩm Tùy.
Nhiếp Tĩnh Trạch không thích cậu, Thẩm