Mỗi phòng riêng trên tầng hai đều có một người phục vụ riêng và người phục vụ phải ở phòng riêng trong toàn bộ thời gian dùng bữa của khách.
Ninh Viễn lôi kéo Nhiếp Tĩnh Trạch đã lâu không mà lải nhải nói chuyện không ngừng, chủ đề đại khái xoay quanh hoa khôi của học viện ngoại ngữ mà hồi đó cậu ta không thể theo đuổi cộng thêm mấy thứ linh tinh vụn vặt.
Nói cả buổi trời cuối cùng mới nói vào chủ đề chính: "Cho nên tin trong trường hoa khôi và cậu cùng nhau xuất ngoại thật sự là tin đồn sao?"
Thẩm Tùy một tay đẩy cửa vào: "Tin đồn gì?"
"Cậu nói xem?" Nhiếp Tĩnh Trạch liếc anh ta: "Mấy tháng trước tôi đã chuẩn bị cho việc ra nước ngoài.
Cậu cũng biết vì sao tôi muốn ra nước ngoài mà."
"Tại sao?" Ninh Viễn thuận miệng hỏi: "Bởi vì Túc Tức sao?"
Thẩm Tùy bước một bước vào phòng riêng để lộ Túc Tức khuất sau lưng mình.
Chỗ ngồi của Nhiếp Tĩnh Trạch đối diện với cửa phòng riêng, khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu, nét mặt của hắn hơi sững lại.
Ninh Viễn quay lưng về phía cửa, không để ý sắc mặt người đối diện thay đổi mà vẫn tò mò hỏi: "Cho nên cậu ở bên cạnh cậu ta, thật sự không phải là bởi vì cũng thích cậu ta sao?"
Nhiếp Tĩnh Trạch nhướng mày, sắc mặt tối sầm lại, trong tiềm thức không muốn đề cập đến chuyện này.
Ninh Viễn không nhận được câu trả lời nên cũng thức thời ngừng đặt câu hỏi rồi quay lại tính kêu Thẩm Tùy vào ngồi.
Song khi ánh mắt chạm vào khuôn mặt Túc Tức thigf đầu lưỡi vô thức thắt lại: "Không, không phải nói mọi người trong ký túc xá liên hoan sao? Sao cậu lại gọi...!qua?"
Cậu ta nhất thời không thể tìm được cách xưng hô thích hợp, vì vậy cứ vô thức mà bỏ qua.
Chỉ là lúc nói ra cậu ta vẫn còn nghi ngờ, chẳng lẽ bây giờ Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn chưa chia tay với đối phương sao?
Thẩm Tùy khẽ nhướng mày, đầu tiên đuổi người phục vụ ra khỏi phòng riêng sau đó kéo Túc Tức vào cửa rồi dùng tay trái đóng cửa phòng riêng, vẻ mặt đầy tự nhiên: "Sao không có ai gọi món vậy..."
Sau đó Ninh Viễn mới nhìn thấy bộ đồng phục nhà hàng lẩu mà Túc Tức đang mặc, nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng vô cùng cảm khái.
Sau đó, cậu ta cẩn thận ngậm miệng lại không nói những lời không cần thiết nữa.
Thẩm Tùy ngồi vào chỗ trống còn lại, Túc Tức đi tới, cứng ngắc đặt menu trước mặt đối phương.
Người sau cũng không đưa tay ra nhận mà là nâng cằm ra hiệu về phía Nhiếp Tĩnh Trạch: "Cho cậu ấy xem."
Túc Tức vòng sang bên cạnh Nhiếp Tĩnh Trạch đưa máy tính bảng cho hắn.
Như thể lúc này mới chú ý có người bên cạnh mình, Nhiếp Tĩnh Trạch nhướng mi liếc cậu một cái.
Hắn hỏi địa chỉ nhà hàng lẩu từ Chung Tình.
Giá nhà ở Đế Đô luôn ở mức cao ngất trời, không có gì lạ khi sinh viên đại học đã tốt nghiệp hai năm trước LẠI chọn thuê chung nhà với người khác để tiết kiệm tiền.
Mặc dù Nhiếp Tĩnh Trạch đã đến dưới sân nơi họ thuê nhà, nhưng hắn chưa bao giờ lên lầu để xem, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra trong căn nhà cho thuê.
Cho nên hắn thẳng thừng hỏi: "Nơi Túc Tức làm việc ở đâu?"
Nghe thấy mấy lời đó mà Chung Tình sững sờ, y buột miệng thốt lên tên của một nhà hàng lẩu.
Sự ngẩn ngơ và ngạc nhiên ngoài dự đoán thoáng qua trên khuôn mặt Nhiếp Tĩnh Trạch, mặc dù cảm xúc này chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ để Chung Tình nghe được sự im lặng bên tai, y nghi ngờ đặt điện thoại xuống nhìn lướt qua giao diện cuộc gọi để đảm bảo trạng thái vẫn hiển thị là đang gọi.
Lúc này, ánh mắt của Nhiếp Tĩnh Trạch rơi vào huy hiệu nhân viên trên ngực Túc Tức, hắn thờ ơ nói: "Sinh viên đạt thành tích cao tốt nghiệp trường đại học trọng điểm cũng sẽ lưu lạc làm nhân viên phục vụ trong nhà hàng lẩu à? Hay là..." Giọng nói chứa đầy sự nghi ngờ: "Nhà hàng lẩu này có thể cho nhân viên lương tháng mấy chục nghìn?"
"Lương tháng không đến mấy chục nghìn." Túc Tức đáp: "Nhưng có một câu mà Nhiếp tiên sinh nói sai rồi."
Nhiếp Tĩnh Trạch nghi hoặc: "Câu nào?"
"Chỉ có bốn vị ngồi đây là sinh viên đứng đầu tốt nghiệp trường đại học trọng điểm." Ánh mắt Túc Tức bình tĩnh: "Tôi chỉ có bằng cấp ba."
Nhiếp Tĩnh Trạch đột nhiên ngước mắt lên nhìn cậu, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng trái tim trong lồng ngực lại thắt lại không rõ nguyên do.
Sắc mặt Túc Tức bình tĩnh mà nhắc nhở hắn: "Nhiếp tiên sinh, mời anh gọi món trước."
Nhiếp Tĩnh Trạch cố nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Cậu đề cử một món đi."
Sau khi bốn người gọi thực đơn xong, Túc Tức đặt máy tính bảng xuống.
Có tiếng gõ cửa phòng riêng, Túc Tức quay người ra mở cửa, từ trong xe đẩy thức ăn của người phục vụ bưng đĩa nhỏ khai vị cùng nấm trắng và cháo hạt sen đến trước mặt bốn người.
Khi vươn tay giúp bọn họ rửa chén bát, Thẩm Tùy nhẹ nhàng gõ cốc trong tay xuống bàn: "Tôi thấy hơi khát."
Lời này của Thẩm Tùy nói với ai không cần nghĩ cũng biết.
Nhiếp Tĩnh Trạch liếc anh ta không nói gì.
Với ý tốt muốn