Edit: Quả táo có sâu | Beta: Thụy
-
Sau khi đi ra khỏi con hẻm, Túc Tức và đầu bếp chia tay nhau.
Cậu đi dọc con phố bên trái, quán tôm hùm vẫn đang mở cửa đón khách, một chiếc ô tô đậu im lìm bên lề đường đối diện cổng, thân xe đen kịt gần như ẩn hiện trong màn đêm.
Con phố này gần phố đi bộ đông đúc, không những cấm đậu vô cớ mà cảnh sát giao thông còn truy xét gắt gao.
Túc Tức liếc nhìn chiếc xe lâu hơn một chút.
Cửa sổ bị bịt kín nên không thể nhìn thấy có ai trong xe.
Hình dáng chiếc xe và màu sắc lại khiến cậu cảm thấy quen thuộc.
Khi Túc Tức đi tới trước xe, cậu vô thức tăng nhanh bước chân, muốn nhìn biển số xe phía sau một cái.
Không cần biết là quá khứ hay hiện tại, dù có ý thức hay vô thức, cậu vẫn luôn rất nhạy cảm với những con số liên quan đến Nhiếp Tĩnh Trạch.
Ví dụ như số điện thoại của đối phương, hoặc biển số xe của đối phương.
Khi cậu lơ đãng, cửa sổ xe bên ghế phụ được hạ xuống.
Giọng nói trầm thấp mơ hồ xen kẽ giữa môi và răng, nhẹ nhàng cuộn lên bởi làn gió đêm, truyền vào tai cậu, phảng phất một chút ẩn ý không rõ.
Có người gọi tên cậu: "Túc Tức."
Túc Tức lập tức nhận ra giọng này, cậu do dự một giây nhưng vẫn đi về phía cửa sổ xe, hơi cúi đầu nhìn ngang hàng với người trong xe: "Nhiếp..." Ý định ban đầu là gọi Nhiếp tiên sinh một cách lịch sự, nhưng không hiểu sao khi bắt gặp đôi con ngươi đen láy của Nhiếp Tĩnh Trạch, lời nói trên đầu lưỡi lại chui vào cổ họng.
Cậu có chút không nói nên lời.
Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn kỹ sắc mặt cậu, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Túc Tức?"
Túc Tức đáp lại, cậu chưa bao giờ nhìn thấy Nhiếp Tĩnh Trạch như thế này trước đây.
Nhiếp Tĩnh Trạch không nói gì.
Một lúc sau, người đàn ông này ra hiệu cho cậu lùi lại phía sau.
Túc Tức lùi lại hai bước theo lời nói rồi đứng lại trên vỉa hè.
Cửa xe được mở từ bên trong, Nhiếp Tĩnh Trạch đưa một chân ra ngoài.
Đối phương mặc một bộ vest rộng, ống quần màu lục lam hơi co lại khi hắn thò chân ra.
Nghĩ đối phương muốn xuống xe, Túc Tức bèn lùi lại một bước nữa.
Nhưng Nhiếp Tĩnh Trạch hoàn toàn không có ý định xuống xe mà chỉ dùng chiếc chân để ngoài xe làm trọng tâm chống đỡ để nâng thân trên của mình lên, sau đó nắm tay kéo cậu vào trong xe.
Lo lắng dầu đỏ trong túi trên tay sẽ tràn ra ngoài nên Túc Tức bị kéo đến cạnh cửa mà không có chút phản kháng nào.
Cậu cúi xuống, tay còn lại duỗi ra giữ lấy thành ghế ổn định thân thể, vừa ngẩng đầu lên muốn nói thì chợt ngửi thấy mùi rượu nồng nặc xộc lên mũi.
Cậu buột miệng hỏi: "Anh uống rượu rồi lái xe à?"
Nhiếp Tĩnh Trạch gỡ cái túi trong tay Túc Tức ném lên bảng điều khiển trung tâm của xe, suy nghĩ một chút thì hắn mới nói: "Không lái xe khi say rượu."
Túc Tức sững sờ một giây trước khi nhận ra là Nhiếp Tĩnh Trạch đang ngồi ở ghế phụ chứ không phải ghế lái.
Lúc này xe lại đậu ở ven đường, hiển nhiên là tài xế vừa mới tạm thời rời đi, còn Nhiếp Tĩnh Trạch thì đang ngồi trong xe chờ người khác.
Túc Tức đảo mắt nhìn xuyên qua lớp cửa kính ô tô về phía bên đường xem xem người đàn ông kia định mua cái gì.
Cách đó không xa có một khách sạn năm sao cao chót vót với hàng ngàn ánh đèn neon lấp lánh dưới bầu trời đêm, cậu liếc nhìn biển hiệu cửa hàng tiện lợi bên kia đường thì trong lòng cũng hiểu rõ.
Sắc mặt của Nhiếp Tĩnh Trạch lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối mà không nói lời nào, hắn túm chặt lấy tay Túc Tức rồi kéo cậu vào lòng.
Cơ thể cậu còn chưa kịp ổn định mà tay vịn thành ghế còn nhấc lên khiến tay cậu không tránh khỏi việc ấn lung tung lên đùi đối phương.
Nhiếp Tĩnh Trạch tách hai chân ra, tay Túc Tức bị đưa lên không trung một chốc rồi lại nhanh chóng bị người bên cạnh kéo vào vòng tay của hắn, cậu chỉ có thể cong lưng, nửa quỳ nửa ngồi ở giữa khoảng không hai chân của Nhiếp Tĩnh Trạch.
Chỉ cần cậu ngồi thẳng lưng lên thì đầu sẽ lập tức đụng vào nóc xe.
Túc Tức cau mày hơi vùng vẫy một chút, không biết nên gọi hắn là gì: "Nhiếp Tĩnh Trạch."
Chỉ là, cái tên này không những không làm cho đối phương tỉnh táo lại, mà còn giống như là một câu ám chỉ khiến đối phương bất giác nhíu mày lại.
Ngay giây tiếp theo Nhiếp Tĩnh Trạch đã lập tức đặt lòng bàn tay lên lưng cậu rồi hôn cậu một cách mãnh liệt.
Đầu óc Túc Tức dại ra, trong giây phút đó cậu bỗng nhiên không rõ đây là ngày nào đêm nào.
Cạnh khóe mắt có ánh sáng lóe lên khi xe cộ chạy ngang qua, cậu mở choàng mắt như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng, vẻ mặt phẳng lặng thường ngày cuối cùng cũng dao động dữ dội.
Vừa vươn tay muốn đẩy người trước mặt đang đè lên môi cậu mà liếm hôn vừa muốn đứng dậy lùi lại.
Nhưng cậu quên mất rằng bây giờ cậu và Nhiếp Tĩnh Trạch