Edit: Quả táo có sâu | Beta: Thụy
-
Sau khi cuộc họp lớp kết thúc, Túc Tức vẫn luôn duy trì liên lạc trên mạng xã hội với Dương Tập.
Đối phương hẹn cậu nghỉ đông sang năm ra ngoài du lịch trên điện thoại.
Kỳ nghỉ tháng tới thì cùng xem trận chung kết liên minh huyền thoại thế giới.
Xem thi đấu xong thì về trường ăn lẩu cay ven đường.
Thỉnh thoảng nói về chuyện Trần Tủng, lạc quan phỏng đoán cô ấy hiện giờ vẫn độc thân, không biết có khả năng thích cậu ta không.
Túc Tức rất ít nói về chuyện của mình, đại đa số thời gian cậu đều nghe Dương Tập nói, nghe Dương Tập sắp xếp kế hoạch trong kỳ nghỉ một cách tốt đẹp, nghe cậu ta lải nhải rằng tốt nghiệp hai năm mà vẫn không có cách nào quên được người mình thầm mến như thế, thêm nữa là trong tuần này sẽ có thông báo về hành trình của các chuyến bay đi thành phố.
Cậu nghe được rất nhiều, thế nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ chờ mong và trông đợi đối với chuyến du lịch trong kỳ nghỉ đông này, trận chung kết Liên minh huyền thoại và cả lẩu cay ven đường vào mùa đông trong lời của Dương Tập nữa.
Mà trong số những mong chờ và trông đợi đang âm thầm sinh sôi nảy nở đó, còn có những lời mà Nhiếp Tĩnh Trạch và anh đầu bếp ở quán tôm hùm nhà bên nói với cậu.
Đến tận một ngày, Dương Tập hỏi cậu sau này có muốn đổi một công việc khác không.
Tối đó, cậu mơ thấy Nhiếp Tĩnh Trạch và anh đầu bếp nhà bên.
Trong mơ, cậu lại nhớ lại những lời họ đã nói, tinh tế nhai rồi nuốt xuống bụng.
Sáng sớm khi tỉnh lại, lúc cậu sờ tay vào điện thoại di động đặt trên đầu giường Chung Tình, thoáng nhìn thời gian hiển thị ngày đầu tuần mới, ngón tay cậu hơi khựng lại, nhớ tới chuyện buổi tối một ngày trước Dương Tập vô tình hỏi, trong lòng thế mà thật sự mơ hồ sinh ra ý định muốn đổi một công việc khác.
Cậu ngồi dậy từ trên chiếc giường sô pha, nghiêm túc tự hỏi một giây nhưng lại không nghĩ ra được, ngoại trừ công việc lao động cơ bản nhất, cậu còn có thể làm công việc kiểu gì.
Cậu tạm gác ý định nảy sinh trong một đêm này lại, đứng dậy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, bắc nồi lên bếp như mọi khi rồi nấu cho bản thân một bát mì.
Nhưng cũng có chỗ khác biệt với canh suông mì sợi trước kia.
Cậu bỏ thêm một quả trứng chiên, một miếng dăm bông, còn có cả ớt xanh xào thịt hôm qua ăn chưa hết vào.
Cậu bưng bát mì lên bàn ăn, vùi đầu cắn một miếng trứng chiên, ngẩng đầu nhìn phía cửa sổ mà ngày qua ngày cậu đã nhìn phát ngán, thế nhưng cậu lại tập trung nhìn nhiều thêm một giây.
Túc Tức phát hiện, dường như không khí hôm nay thoáng đãng, sáng sủa hơn mọi ngày so với hai năm trước.
Ăn xong bữa sáng, cậu lưu loát thu dọn chén đũa, ra khỏi cửa xuống lầu, xuyên qua con ngõ quen thuộc rồi đi vào tiệm lẩu làm việc.
Khi đi ngang qua quán tôm hùm nhà bên, anh đầu bếp đang cắn phần nhân thịt trong bánh vẫy tay chào cậu.
Túc Tức ngẩng mặt lên, đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
Anh đầu bếp ngạc nhiên một giây, sau khi hồi phục lại tinh thần, anh ta cất giọng mạnh mẽ, mặt mày hớn hở nói với cậu: "Lần trước món tôm hùm ăn khuya anh cho em ăn hương vị không tồi đúng không? Lần sau có cơ hội lại để cho em một phần."
Theo lời của anh ấy thì cậu mới nhớ tới hộp tôm hùm đất đặt trong xe Nhiếp Tĩnh Trạch, Túc Tức im lặng một giây, cuối cùng vẫn mỉm cười thật lòng nói: "Ngon lắm, em rất thích, cảm ơn anh."
Anh đầu bếp hài lòng nuốt miếng bánh bao da cuối cùng trong tay sau đó xoay người đi vào cửa.
Túc Tức đi vào làm việc từ cửa sau tiệm lẩu, Trần Tủng vẫn ngồi xổm ở cửa hút thuốc.
Khi thấy cậu xuất hiện, gã vội ngăn lại rồi còn yêu cầu cậu với giọng điệu xấc xược như trước: "Này, quẹt thẻ xong cậu đổi chỗ làm với tôi một chút."
Túc Tức ấn vân tay của mình vào đầu đọc dấu vân tay xong mới quay đầu lại liếc gã một cái nhưng không trả lời ngay: "Hôm nay cậu phụ trách khu vực nào?"
Trần Tủng rít một hơi thuốc, không nhanh không chậm cười rộ lên, "Quét dọn ở phòng tầng hai."
Túc Tức nghĩ một lát, "Tôi nhớ rõ, hình như tôi dọn sân khấu."
Trần Tủng đứng dậy, chậm rãi bước về phía cậu, "Cậu với tôi đổi đi, cậu đi quét phòng còn tôi dọn sân khấu giúp cậu."
Túc Tức hiểu rõ gật đầu, "Đổi thì được."
Khóe miệng Trần Tủng nở nụ cười vừa lòng, còn chưa kịp mở miệng lại nghe thấy Túc Tức nói: "Nhưng mà, vì sao tôi phải đổi với cậu?"
Trần Tủng nghe vậy thì sắc mặt hơi sa sầm, ánh mắt bỗng chốc bắn về phía