Thật ra Túc Tức không nhớ rõ gì mấy về nụ hôn ở rạp chiếu phim ngày hôm đó.
Tại một nơi như vậy và tại một thời điểm như vậy, cậu chỉ tập trung vào động tĩnh bên ngoài, thậm chí cậu còn không nhớ toàn bộ quá trình đã diễn ra trong bao lâu.
Điều duy nhất cậu có thể nhớ là những thay đổi xảy ra trên màn hình khi cậu tách khỏi Nhiếp Tĩnh Trạch.
Tuy nhiên, điều không thể lảng tránh đó là từ lúc bắt gặp ánh mắt của Nhiếp Tĩnh Trạch, cậu phải thừa nhận trong từ tận đáy lòng mình có chút rung động.
Tình cảm đơn phương của mấy năm trước bây giờ từ trên trời rơi xuống trước mặt, những si tâm vọng tưởng tưởng chừng như không thể vậy mà có ngày sẽ thành hiện thực.
Cậu nghĩ, không ai là không rung động cả.
Chỉ là từ lâu cậu đã mất đi sự tự tin khi nói với Nhiếp Tĩnh Trạch rằng mình thích hắn, cậu cũng mất đi sự tự tin để gửi gắm sự chân thành của mình cho đối phương mà không giữ lại chút gì.
Trong lòng vẫn còn những băn khoăn, đắn đo, còn chần chừ và bồi hồi.
Trong nụ hôn lúc này, đó là sự nhiệt tình dạn dĩ và những lời hãy còn vương vấn.
Cậu có thể cảm nhận được cánh tay của người nọ đang ôm lấy eo mình, cũng có thể cảm nhận được những đầu ngón tay khô nóng đang đè lên khóe môi mình.
Đôi môi mềm mại không kém của người đàn ông dán sát vào miệng cậu, hàm răng cọ xát mạnh từ môi dưới của cậu, đầu lưỡi được bao bọc bởi hơi thở ẩm ướt liếm lên răng cậu.
Túc Tức nghe thấy âm thanh giọng nói gần trong gang tấc nhưng bị bóp nghẹt của đối phương: "Mở miệng ra nào."
Làn môi mang theo hơi thở ấm nóng len vào kẽ răng, kéo theo mùi rượu không nồng cũng không nhạt.
Túc Tức nhẹ nhàng ngửi ngửi, ý thức trong não như cũng chìm trong men rượu âm thầm tỏa trong không khí mà dần dần trở nên hỗn loạn, không thể kiểm soát được.
Cậu không thể cản lại nổi, hai tay từ từ trượt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Nhiếp Tĩnh Trạch, mặc cho đối phương cạy hàm răng ra đi vào càn quét, vây khốn đầu lưỡi của mình, không ngừng tùy ý khuấy động mãnh liệt.
Đôi tay đang nắm lấy góc áo của đối phương bất giác siết chặt một chút, nhưng trong lòng lại trào dâng một niềm vui khó tả.
Rõ ràng Nhiếp Tĩnh Trạch mới là người uống rượu, rõ ràng tửu lượng của cậu cũng chẳng hề suy giảm song cậu lại như bị chôn sâu vào trong cơn say.
Túc Tức không nhớ nổi mình và Nhiếp Tĩnh Trạch vào cửa bằng cách nào, cũng như vào phòng ngủ bằng cách nào.
Nhiếp Tĩnh Trạch đè cậu vào trong chiếc chăn bông mềm mại và lành lạnh, hôn lên má và cằm cậu, rồi lưu luyến trên cổ cậu, cuối cùng cắn nhẹ vào xương quai xanh của cậu.
Không khí trở nên đặc sệt và ướt át, chăn bông cũng dần trở nên ấm hơn.
Chiếc chăn bị kéo ra từ dưới người cậu, cơ thể cậu từ từ chìm vào trong ga trải giường, lưng và chân áp lên tấm ga lạnh lẽo, lồng ngực tiếp xúc với không khí cũng dần nóng lên vì mồ hôi.
Sau lưng là băng, trước người lại là lửa.
Dưới hai tầng băng và lửa, cậu hơi khó chịu cuộn tròn ngón chân, nhưng giữa lông mày và ánh mắt lại hiện lên tình cảm nồng đậm.
Trước khi ý thức chìm trong bóng tối, cậu chỉ có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của Nhiếp Tĩnh Trạch tràn đầy xúc động và nhẫn nhịn: "Lần cuối cùng anh nói với em rằng anh thích em, đó là sự thật." Hắn nói: "Em đừng không tin."
Túc Tức mở mắt trong vòng tay của Nhiếp Tĩnh Trạch khi ánh nắng ban mai len lỏi qua khe hở trên rèm cửa.
Những gì đã xảy ra đêm qua vẫn còn in đậm trong tâm trí cậu, khi quay mặt khỏi gối, cậu vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của đối phương.
Nếu tính ra thì số lần cậu ngủ với Nhiếp Tĩnh Trạch quả thật không phải là ít.
Lúc này bắp chân dính vào chân đối phương, lưng áp vào ngực đối phương, Túc Tức chỉ cảm thấy lòng mình an ổn bình thản, không có một cảm xúc dư thừa nào khác.
Liếc nhìn người bên cạnh vẫn đang nhắm mắt ngủ say, cậu lặng lẽ đứng dậy xuống giường, nhặt quần áo và quần tây vương vãi trên đầu giường và dưới gầm giường rồi mặc vào cho ngay ngắn từng cái một.
Cậu đeo tất bước trên sàn phòng ngủ, cúi xuống nhặt đôi dép bên giường rồi vững vàng bước ra ngoài.
Rời khỏi nhà Nhiếp Tĩnh Trạch, cậu bắt taxi từ thành phố đến nghĩa trang ở ngoại ô.
Cậu chậm rãi leo từ chân núi lên sườn núi, vượt qua những người đi đường qua lại đến khi tìm thấy bia mộ của Túc Tùng Thanh ở một góc nghĩa trang không ai quan tâm.
Cậu đặt bông hoa cúc trắng mua ở chân núi xuống, sau đó cúi người ngồi xuống trước mộ lặng lẽ nhìn di ảnh khuôn mặt tuấn tú thời trẻ của Túc Tùng Thanh trên bia mộ.
Túc Tức lơ đãng nhớ lại, khi còn học trung học, lúc biết cậu đang tìm bạn trai, Túc Tùng Thanh đã trịnh trọng nhắc nhở với cậu, rằng hầu hết những lời nói trên giường của đàn ông đều không đáng tin.
Có điều cậu không tin những lời cuối cùng mà Nhiếp Tĩnh Trạch nói với cậu trong nhà hàng lẩu.
Cậu lại muốn tin những gì hắn đã nói với cậu trên giường đêm qua.
Một lúc lâu sau, khi đứng dậy trước mộ, dường như cuối cùng Túc Tức cũng hạ quyết tâm, cậu vừa đi theo con đường đi đến trở về vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho quản lý nhà hàng lẩu.
Lúc tiếp điện thoại, giọng điệu của anh ta đúng như dự đoán là rất khó chịu, anh ta mở miệng hỏi tại sao cậu không đến làm việc.
Túc Tức đặt bàn tay lạnh lẽo bị gió ban mai thổi vào trong túi, trước tiên nói xin lỗi sau đó nói: "Tôi muốn xin nghỉ việc."
Quản lý tức giận: "Cậu phải gửi đơn xin nghỉ việc trước nửa tháng mới được nghỉ, bộ không biết à?"
"Tôi biết." Túc Tức nói thêm: "Tôi không cần tiền lương tháng này nữa."
Trong nhà hàng lẩu cậu không có đồ dùng cá nhân, tất nhiên cũng không cần phải đi đến đó lần nữa.
Sau khi cúp máy, cậu bắt xe buýt về nhà từ chân núi.
Người bán hàng rong cứ đúng giờ đẩy xe lại đây bán rau ngoài sân đã rời đi, ông lão sống một mình ở nhà cũ đã tập thể dục buổi sáng xong, ba bốn người dọn cái bàn xếp và mấy cái ghế đẩu cùng ngồi dưới tán cây để chơi bài.
Khi Túc Tức đi ngang qua phía sau họ, có vài người còn nhận ra cậu cũng híp mắt lại cười chào hỏi cậu.
Túc Tức một mạch đi lên lầu, lúc lấy chìa khóa mở cửa còn tưởng rằng Chung Tình còn đang ngủ, nhưng vừa thay giày bước vào nhà thì chợt nghe thấy bên tai truyền đến tiếng TV ồn ào náo nhiệt.
Chung Tình ôm một túi khoai tây chiên khoanh chân ngồi trên sô pha quay đầu lại nhìn cậu, trong miệng vẫn còn có khoai tây, lời thốt ra tuy có hơi lúng búng không rõ nghĩa nhưng cũng đủ để