Edit: Nguyệt Quế | Beta: Phạm Hà
-
Túc Tức đẩy hắn ra: "Người anh toàn là mùi thuốc lá."
Nhiếp Tĩnh Trạch chẳng ừ hử gì, để mặc cậu đẩy mình: "Còn không phải do buổi sáng có người chẳng nói chẳng rằng đã bỏ đi à." Đối phương hơi nheo mắt lại: "Tôi tưởng em không định giữ lời hứa nên đã lái xe đi tìm em.
Thế mà tôi lại nghe được tin em đã từ chức, số điện thoại thì bị tạm khóa, đến nhà của em với Chung Tinh thì lại chả có ai.
Tôi cứ nghĩ là em đã chạy rồi cơ, tức run người, chính vì thế nên mới không kìm được mà động đến thuốc lá."
Túc Tức lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho hắn xem: "Điện thoại không kịp đóng tiền nên bị tạm khóa, tin nhắn cũng không gửi được đó chứ."
Nhiếp Tĩnh Trạch liếc nhìn cậu một cái, cầm lấy điện thoại di động, nhấn vào kiểm tra thời gian, cau mày nhìn cậu nói: "Em hại tôi đến giờ còn chưa được ăn tối đấy."
Túc Tức nhìn hắn: "Em cũng đã ăn đâu."
Lúc này Nhiếp Tĩnh Trạch mới nhớ ra, khi trở về hắn đã thấy Túc Tức ngồi bên tường cạnh cửa, như thể đã đợi hắn lâu lắm rồi.
Mà trong khi người ta đang đợi hắn ở đây, hắn không hề hay biết, có lẽ hắn vẫn còn đang tức giận ngồi trong bãi đỗ xe để hút thuốc.
Trong mắt hắn có chút khó chịu, vừa cáu bản thân mình đồng thời cũng cáu cả người kia: "Chẳng phải em vẫn luôn thuộc làu làu số điện thoại của tôi sao? Tại sao gõ cửa không ai thưa lại thà ngồi ngoài cửa đợi cũng không gọi điện thoại cho tôi?"
"Em gọi rồi." Túc Tức khẽ chớp mắt: " Chỉ là chẳng có ai nghe máy hết."
Nhiếp Tĩnh Trạch nghe vậy bỗng khựng lại, cuối cùng cũng nhớ ra chiếc điện thoại được hắn nhét vào trong túi từ mấy tiếng trước, vẫn chưa từng lấy ra.
Lúc này, hắn vươn tay lấy điện thoại ra, trượt màn hình khóa tính mở khóa vân tay thì mới phát hiện ra màn hình vẫn cứ đen như mực, chẳng có chút phản ứng nào.
Điện thoại của hắn đã sập nguồn vì hết pin từ lâu.
Nhiếp Tĩnh Trạch ngây người một lúc, sau đó cho điện thoại vào lại túi áo khoác rồi duỗi tay ôm lấy cậu, cụp mắt xuống thở dài bên tai cậu:"Tất cả những trùng hợp xảy ra ngày hôm nay ngăn cản không cho tôi gặp em.
Thế nhưng giờ tôi vẫn gặp được em.
Tất nhiên phần lớn công lao vẫn thuộc về em.
Vậy nên..." Hắn hơi dừng lại, hạ giọng nói: "Hiện giờ em chạy đến tìm tôi, là vì cái mà tôi đang nghĩ sao?"
Túc Tức không nói gì, nhưng cũng không đẩy hắn ra.
Hai mắt Nhiếp Tĩnh Trạch tràn đầy vui sướng, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ, lòng bàn tay ôm lấy mặt cậu, nâng lên định hôn xuống.
Túc Tức kịp thời giơ hai tay ngăn lại: "Em vẫn còn có một vấn đề."
Nhiếp Tĩnh Trạch bình tĩnh lại một chút: "Vấn đề gì vậy?"
"Anh nói anh thích em." Túc Tức chần chừ ngước mắt lên: "Chắc hẳn không phải kiểu chỉ muốn cùng em lên giường đâu nhỉ?"
Sắc mặt Nhiếp Tĩnh Trạch cứng đờ rồi từ từ tối sầm lại.
Tất cả những suy nghĩ không đứng đắn còn sót lại trong đầu hắn lập tức biến mất: "Đương nhiên là không phải".
Hắn nghiến chặt răng, nói từng chữ một: "Khi tôi nói thích em, tức là kiểu muốn hẹn hò với em."
Túc Tức dần mím môi lại dưới cái nhìn chằm chằm của hắn.
Nhiếp Tĩnh Trạch thấy vậy, dần cau mày lại: "Em còn vấn đề gì nữa không?"
"Em chỉ cảm thấy là..." Túc Tức muốn nói lại thôi.
Nhiếp Tĩnh Trạch trầm giọng hỏi: "Em cảm thấy cái gì?"
Túc Tức lắc đầu, cân nhắc nói: "Em chỉ cảm thấy đối với em, chuyện này nghe vẫn có gì đó không chân thật."
Tuy miệng cậu nói vậy nhưng trên mặt lại mỉm cười vui vẻ.
Nhiếp Tĩnh Trạch thấy cậu cười thì không khỏi thất thần vài giây.
Túc Tức không cười nữa, chủ động tiến lên hôn hắn.
Hai người lần lượt thay giày vào cửa, ở nhà không có đồ ăn gì để lấp bụng nên Nhiếp Tĩnh Trạch rửa sạch số dâu tây còn lại để vào trong đĩa đựng hoa quả cho Túc Tức ăn, rồi lại mở tử lạnh ra nhìn: "Em muốn ra ngoài ăn hay ăn ở nhà?"
Túc Tức bưng đĩa trái cây đứng sau hắn nhìn vào trong tủ lạnh, tuy không có quá nhiều thức ăn nhưng cũng vẫn đủ để nấu một bữa tối đơn giản.
Cậu suy nghĩ một chút rồi bỗng ngạc nhiên: "Trước đây anh có biết nấu cơm đâu."
Túc Tức cầm một quả dâu tây trong đĩa lên cắn một miếng, hai mắt nhìn vào mấy gói mì trong tủ lạnh: "Ăn mì cũng được." Nói xong mắt khẽ liếc nhìn chút nước dâu tây đỏ tươi chảy dọc ngón tay, cậu cúi đầu xuống đưa ngón tay dính nước lên môi.
Ở đằng kia, Nhiếp Tĩnh Trạch lại mở tủ đá lấy tôm bóc vỏ đông lạnh còn nguyên ra, quay đầu hỏi cậu: "Em ăn mì với tôm không?"
Túc Tức ngừng mút ngón tay, gật đầu nói:"Có."
Nhưng Nhiếp Tĩnh Trạch lại đặt túi tôm bóc vỏ trên tay xuống, thậm chí còn không thèm đóng tủ lạnh, đứng dậy đi đến trước mặt cậu.
Hắn cúi xuống liếm nước dâu vẫn còn đang chảy dọc ngón tay cậu,