Chương 16: Đấu Trường Tượng Sơn
Beta: Hana
"Kỳ lạ sao? Tôi lại cảm thấy cậu rất đặc biệt."
-
(*Tượng: Cây Sồi ; Sơn: Núi)
Nam Chi bước vào đầu tiên, Từ Dĩ Niên đi theo ngay phía sau. Đập vào mắt là quảng trường nền đá obsidian* thật lớn, các con đường hoa văn vàng kim từ trung tâm quảng trường trải ra khắp xung quanh, những ký hiệu nhấp nhô như núi như sông tạo thành trận dẫn đường khổng lồ, các yêu quái nắm giữ ngọc chú đều có thể tiến vào Cảng Tự Do từ đây.
*Đá obsidian hay còn gọi là đá vỏ chai, hắc diệu thạch.
Sau một cơn gió mạnh thổi qua thân, Từ Dĩ Niên quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy chim khổng lồ dang cánh bay qua. Có yêu quái đi ngang cũng không thèm phân lực chú ý cho bóng dáng che lấp mặt trời phía trên, thấy chuyện kì lạ chẳng hề ngạc nhiên tiếp tục tán dóc.
"Ngày hôm qua tôi vào chợ đồ cũ mua được một cặp sừng rồng, nghe nói cặp sừng này ban đầu là của một con rồng đỏ không chuyện ác nào không làm đấy."
"Nếu là hàng thật thì cậu lời lắm đó, sừng rồng là vật liệu cực kì hiếm lạ mà."
"Anh em, cậu bất cẩn quá rồi, chợ đồ cũ làm sao có thể mua được sừng rồng thật? Khi nào Cảng Tự Do xử được mấy đám bán hàng giả này, ông đây là người cảm ơn ông chủ Úc đầu tiên luôn."
"Thôi thôi, người ta căn bản lười quản mấy việc nhỏ này." Yêu quái nói xong, dùng mắt ra hiệu vách núi màu trắng cao dốc như đao tạc búa tước phía xa xa, nơi đó có lâu đài cổ nằm trên đỉnh núi trông tựa cung trăng, "Tôi còn nghi ngờ không biết rốt cuộc ở đấy có người ở không kia kìa...."
"Từ thiếu chủ," Giọng Nam Chi vang lên bên tai Từ Dĩ Niên, "Cảng Tự Do lệch múi giờ với bên ngoài, bây giờ ngài có muốn đi nghỉ ngơi không?"
Tự dưng từ sống chết bất ngờ biến thành du lịch ngắm cảnh, Từ Dĩ Niên có hơi mất tập trung, Nam Chi gọi tận hai lần cậu mới lấy lại tinh thần. Phản ứng của những người khác cũng không khác cậu lắm.
"Không cần đâu," Từ Dĩ Niên tỏa sáng hai mắt nhìn chăm chú người cá đang ngáp trong đài phun nước, "Khó có lần được đến một chuyến, phải đến đấu trường xem thử."
Hạ Tử Hành thấy cậu như thể bây giờ sẽ đi dạo ngắm Cảng Tự Do một chuyến ngay, không khỏi sinh ra lòng kính nể: "Mười một rưỡi rồi đó tiểu Từ ca, người cá cũng mệt luôn rồi, cậu còn chưa buồn ngủ nữa."
Thần Nhiên chịu không nổi: "Tôi nói trước, tôi muốn đi ngủ."
Diệp Tiễu không nói gì, nhưng lại ngáp một cái theo vẻ buồn ngủ của người cá.
"Tôi dẫn các cậu đến lâu đài cổ." Cô nói xong, quay sang nói với Từ Dĩ Niên, "Có việc gì ngài cứ gọi cho tôi."
Mấy người Nam Chi đi rồi, Từ Dĩ Niên học yêu quái bên cạnh lấy một tấm bản đồ.
Cậu vừa mở bản đồ, một tinh linh cánh trong suốt bay ra từ bên trong, Từ Dĩ Niên trợn mắt nhìn con tinh linh bé bằng bàn tay, tinh linh cũng trợn mắt nhìn thẳng cậu, hai người đối diện nhau, tinh linh hạnh phúc ôm má.
"Ui cha, thật may mắn quá đi, lâu rồi chưa được gặp khách du lịch nào đẹp mắt như vậy. Tôi là bản đồ số hiệu 10001 Cảng Tự Do, xin hỏi ngài muốn tới chỗ nào?"
"Đấu trường." Tránh cho tìm nhầm chỗ, Từ Dĩ Niên bổ sung thêm, "Là cái chỗ lớn nhất nổi tiếng nhất ấy."
"Đấu trường Tượng Sơn? Thế thì tôi kiến nghị ngài phải mặc quần áo dày một chút, chuẩn bị đủ tiền nữa là có thể xuất phát ngay." Cô nhóc vừa nói vừa bay lên phía trước, "Đi theo tôi nè, bên kia có xe tốc hành đi thông qua thành phố."
"Chờ chút." Một giọng nữ chen vào, Nam Chi bước vội chạy đến trước mặt Từ Dĩ Niên, trên tay cô cầm theo hai túi đồ mới tinh, "Thiếu chút nữa quên nói với ngài, những khu vực khác nhau ở Cảng Tự Do sẽ tương ứng với những mùa khác nhau, nơi ngài muốn tới có thể đang trong mùa đông."
"!" Thấy Nam Chi, tinh linh lập tức thẳng lưng lên, thậm chí cô nhóc còn bay lên cao ơi là cao, tận lực biểu hiện ra dáng vẻ làm việc vô cùng nghiêm túc.
"Cậu xem thử xem cái này có vừa không? Nếu không thích kiểu dáng quần áo, tôi dẫn ngài đi xem những cái khác."
"Vừa rồi, kiểu dáng cũng rất đẹp," Từ Dĩ Niên quét mắt nhìn một túi quần áo to, hơi hơi ngượng ngùng, "Phiền cô rồi."
"Ngài là khách ông chủ mời, đây là điều tôi nên nghĩ tới, ngài đừng khách khí." Nam Chi cười nói, "Vậy chúc ngài chơi vui vẻ."
Là thành phố yêu tộc danh tiếng truyền xa, sở dĩ Cảng Tự Do được tôn kính còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng: những nơi đông yêu tộc tập trung thường dễ xảy ra chuyện, nhưng một trong số những nội quy của thành phố được lưu truyền rộng rãi nhất đó chính là cấm ẩu đả đánh nhau, bởi vậy nơi này hay được đùa vui là vùng an toàn.
Để cân bằng những trói buộc do quy định thành phố mang đến, nơi đây xây dựng rất nhiều các đấu trường to nhỏ khác nhau. Trong đó Tượng Sơn là đấu trường nổi tiếng nhất, quy mô rộng lớn đứng đầu cả hai giới.
Cả tòa đấu trường được xây dựng bên trong thân một cây sồi ngàn tuổi, danh xưng Tượng Sơn cũng chính là bắt đầu từ cây sồi to sừng sững không thể tin nổi này. Giống như lời tinh linh bản đồ nói, bên này đang bước vào mùa đông, bông tuyết lạc bay lất phất trên tán cây, mà hoàn toàn tương phản với cảnh thiên nhiên trong trẻo lạnh lùng, không khí trong đấu trường đang sục sôi ngất trời. Từ Dĩ Niên vừa bước vào, có một chị gái ôm sổ sách tiến lên.
Để che giấu ngoại hình, Từ Dĩ Niện tiện nay mua một cái mặt nạ che nửa mặt, không ít yêu tộc lui tới cũng che mặt giống cậu, thậm chí còn có người khoác áo choàng từ đầu đến chân. Thấy cậu tiến vào, chị gái bán hàng tràn đầy nhiệt tình: "Lần đầu tiên đến Tượng Sơn phải không, muốn chơi cái gì nào? Có muốn uống thử bia từ thân cây sồi của chúng tôi không? Nếu muốn đặt cược, thì cứ đặt cho Hoàng Linh sân số 3 ấy, vị tuyển thủ đó là khách quen ở đây, nghe nói còn là bạn của ông chủ nữa đó."
"Bạn của Úc Hòe?"
Chị gái bán hàng gật đầu lia lịa, hạ thấp cả giọng xuống: "Đêm nay đấu nhóm nhỏ, mỗi một lượt chiến sẽ tổ hợp lại thứ bậc của nhóm tuyển thủ thi đấu trên đài theo thứ tự số hiệu từ 1 đến 10, thẳng đến khi xuất hiện người chiến thắng cuối cùng, nếu cược trúng tuyển thủ chiến thắng, số tiền cược sẽ được nhân đôi đó!"
Trong lúc cô nói chuyện, mấy người bán hàng khác bưng khay đi qua: "Bia thân cây, đặc sản Tượng Sơn đây."
"Thức uống cồn xịn nhất Cảng Tự Do! Chỉ có ở Tượng Sơn thôi!"
"Có ai muốn đặt cược nữa không, trận đấu mới sắp bắt đầu rồi!" Nữ yêu giơ bảng hiệu dáng người xinh đẹp, cô mặc một bộ váy dây ôm dáng phối cùng đôi giày cao gót gót nhọn, thấy Từ Dĩ Niên, nữ yêu thuận miệng hỏi một câu, "Cậu em đẹp trai, muốn thử vận may không?"
Chị gái bán hàng lập tức trừng mắt liếc cô gái kia một cái: "Đây là khách của tôi!"
"Được được được, không giành với chị." Nữ yêu cầm bảng mềm mại cười một tiếng, bình thản chậm rãi rời đi.
Tầm mắt Từ Dĩ Niên dừng ở cái hồ cách đó không xa, hồ lớn nửa trong suốt khắc dưới gốc cây, như thể một tầng băng thật dày ngưng kết lại ở rễ cây vậy. Hơn mười người cá da trắng như tuyết đang ngồi trong đó, một đám yêu quái thiếu tay gãy chân tập trung bên hồ, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng gào thê thảm.
"Bên đó là khu trị liệu, tuyển thủ bị thương sẽ đến đó điều trị." Chị gái bán hàng giới thiệu cho cậu, "Trên da của người cá có một tấm màng mỏng, chạm vào tấm màng này có thể trị khỏi vết thương, nhất là nước mắt của chúng nó, đây là một trong những dược liệu điều trị hiệu quả tốt nhất thế giới."
"Từng nghe nói rồi, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy." Từ Dĩ Niên cảm thấy mới lạ.
Người cá trong hồ vừa điều trị cho bệnh nhân, vừa nói chuyện phiếm với đồng loại: "Bà đây cay đắng khổ sở ở chỗ này làm thêm kiếm tiền, ổng ra ngoài đài phun nước quảng trường đá obsidian tắm nắng, lý do là ổng không muốn chạm vào tay yêu quái nam, sao ổng không nghĩ đến tìm cả Tượng Sơn cũng làm gì có mấy nữ tuyển thủ đi! Chưa từng thấy tên đàn ông nào không đáng tin như vậy____Ê! Tay để ở đâu đó, còn sờ loạn nữa tôi cho cậu chết bây giờ!"
"Chị gái à, chúng ta nói lý miếng đi," Yêu quái nửa người máu thịt lẫn lộn kêu khổ không ngừng, "Cái đuôi chị cứ ngoe qua nguẩy lại, tôi không cẩn thận đụng vào eo chị cũng không thể trách tôi được."
Người cá không tình nguyện chút nào vươn tay, ý bảo hắn nắm chặt cánh tay mình.
Tầm mắt Từ Dĩ Niên thoáng qua một cái, nhìn thấy một cái bảng giá y như chuẩn mẫu.
____Cánh tay một 100 ngàn một cái, cẳng chân cả đùi 150 ngàn, bại liệt 500 ngàn xong việc, rớt đầu thì ra ngoài rẽ trái, nghĩa địa không tính phí.
Cậu nói thầm trong lòng: "Nơi này thật sự hợp pháp đó hả?"
Đột nhiên, bốn phía phát ra tiếng hô hào sục sôi.
Sân thi đấu số 3