Chương 19: Ôm Nhau Ngủ
Beta: Hana
"Thân mật như thể tuy hai mà một"
-
Úc Hòe duỗi tay, kéo người vào trong lồng ngực.
Cân nặng và vóc người Từ Dĩ Niên chẳng tương xứng chút nào, rõ ràng thân cao một mét tám, vậy mà va về phía này anh cũng không cảm thấy nặng bao nhiêu. Anh nhỏ giọng gọi tên Từ Dĩ Niên, thấy cậu đúng là ngất xỉu thật rồi, Úc Hòe khom người xuống, để nam sinh chầm chậm dựa vào cánh tay mình. Một tay anh ôm lưng Từ Dĩ Niên, tay kia vòng qua khuỷu chân, thật nhẹ nhàng ôm ngang cả người cậu lên.
Đối với yêu tộc mà nói, ôm lấy một nhân loại như vậy chỉ như ôm một con búp bê vải, chẳng tốn sức gì cả.
Nữ quản lý đấu trường đi theo Từ Dĩ Niên từ lúc cậu xuống sân đứng chờ bên cạnh, theo thông lệ, cô cần giải thích rõ ràng phần thưởng cho người chiến thắng tháng này, ngoại trừ tiền thưởng, đấu trường còn có thể tổ chức tiệc chúc mừng cho người thắng cuộc. Thấy Úc Hòe ôm Từ Dĩ Niên chuẩn bị rời đi, nữ quản lý đánh bạo hỏi: "Ngài muốn đưa cậu ấy đi trị liệu ạ? Bên kia có rất nhiều người cá muốn trị thương miễn phí cho cậu ấy đấy."
Yêu tộc sùng bái sức mạnh, người thắng trận ở đấu trường sẽ nhận được ưu ái từ vô số những nữ yêu, mấy cô gái này thường chủ động tìm người thắng để vui vẻ một đêm. Ngoại trừ tiền tài, nữ yêu quyến rũ cũng là nguyên nhân khiến hầu hết các yêu quái bước lên đài thi đấu.
Huống chi Từ Dĩ Niên còn là con người.
Người chiến thắng trên đấu trường phần lớn là yêu tộc, có rất ít người có khả năng đứng đây trụ đến cuối cùng, người cá từ trước đến nay luôn kiêu căng ngạo mạn cũng tràn ngập tò mò với người thắng cuộc đêm nay, các cô muốn tận mắt nhìn thấy cậu, muốn đến gần cậu nói chuyện mấy câu. Đến cả nữ quản lý cũng nảy sinh hứng thú với nhân loại vết thương chồng chất này, người nọ cuộn mình trong lồng ngực ông chủ nhìn qua có vẻ gầy yếu đến khó tin, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ quyết đoán sát phạt vừa nãy trên sân thi đấu.
"Không cần." Úc Hòe nói, "Tự tôi giúp cậu ấy trị liệu."
"Vậy tiệc chúc mừng tối nay...."
Anh trực tiếp quyết định thay Từ Dĩ Niên: "Cậu ấy sẽ không đi."
Nói vài ba câu, thái độ của Úc Hòe đã quá rõ ràng. Đám yêu quái ồn ào xem náo nhiệt vừa nãy đa phần chỉ mang theo tâm lý vui đùa, nữ quản lý cũng không xem là thật, đến lúc này cô mới ý thức được mình mắc sai lầm lớn rồi.
"Có lỗi quá." Cô vội vàng áy náy nói. Mặc kệ quan hệ giữa bọn họ rốt cuộc là thế nào, chắc chắn ông chủ để ý đến người nọ thật, nghĩ đến mình thế mà còn đến trước mặt ông chủ ám chỉ không ít nữ yêu muốn thân thiết với nhân loại này, nữ quản lý chỉ hận không thể lập tức đập đầu lên sân thi đấu.
"Vậy không làm phiền ngài nữa." Cô cúi thấp người xuống, vội vàng rời đi.
Trong không trung vang lên vài tiếng vỡ vụn, không gian trước mặt bị Úc Hòe tách mở ra như thủy tinh đổ vỡ. Trên khán phòng cách đó không xa, có yêu quái thấy cảnh này không nhịn được hâm mộ: "Nghe nói ông chủ Úc có thể tùy ý ra vào các nơi trong Cảng Tự Do, trăm nghe không bằng một thấy, cái này quả thật còn tiện hơn cả trận truyền tống nữa."
"Đây là quyền hạn của cậu ấy, được cái thành phố này nhận là chủ, cách ra vào đương nhiên cũng khác chúng ta."
"Cảng Tự Do là tài sản Tuyên phu nhân để lại cho cậu ấy, nếu không xảy ra chuyện đó, nói không chừng bây giờ cậu ấy còn rạng rỡ hơn nhiều." Yêu quái hơi lớn tuổi nhớ lại nói, "Lợi hại nhất là năm đó cả cục trừ yêu cũng phải nhìn mặt mũi bọn họ, tôi nghe nói ban đầu nhà họ Từ căn bản không muốn kết thông gia với ma tộc đâu, nhưng cuối cùng thì thế nào? Còn không phải nhờ bản lĩnh của cậu ấy, biến người trở thành của mình."
"Cũng coi như thằng nhóc nhà họ Từ kia may mắn, nếu ông chủ còn hứng thú với cậu ta, bây giờ vẫn có thể chiếm lấy dễ dàng!"
"Suy cho cùng hình như ai cũng tình cũ nhớ mãi không quên, đã bao lâu rồi, bên cạnh cậu ấy còn thiếu một người như vậy à? Nhìn dáng vẻ rực rỡ của Cảng Tự Do mà xem, đến ông đây còn muốn làm người yêu của cậu ấy nữa là."
.....
Đám yêu quái nói chuyện cũng không cố ý hạ thấp giọng, Úc Hòe nghe được rõ ràng âm thanh bàn luận của bọn họ. Anh ôm Từ Dĩ Niên đi thẳng vào khoảng không gian vỡ ra kia, bỏ tiếng người ồn ào của đấu trường về lại phía sau.
Vết nứt khép lại, vài tiếng ồn ào cuối cùng cũng đã biến mất không còn.
Căn phòng rộng lớn như cung điện bao la, trần nhà mái vòm hòa làm một thể với mặt tường, nơi giao tiếp nhau không tìm thấy một kẽ hở nào. Ở nơi tấc đất tấc vàng như Cảng Tự Do, không gian xa hoa thế này có thể đổi được biết bao nhiêu là châu báu quý hiếm. Bóng đêm rực rỡ phản chiếu ngoài ô cửa sổ sát đất, mỗi khi nhìn xuống phía dưới, cả tòa thành phố như thể đều phải cúi đầu xưng thần.
Nam Chi vừa vào đổi hoa không lâu, không khí trong phòng thoang thoảng mùi hương hoa huệ*.
*Huệ còn gọi là dạ lai hương (thơm ban đêm) hoặc vũ lai hương (thơm lúc mưa), nở về đêm, ban đêm có khả năng tỏa hương ngạt ngào.
Úc Hòe đặt khẽ người lên giường, sau khi giải trừ ảo thuật, diện mạo thật sự của cậu mới lộ ra. Anh ngồi bên giường, một tay cởi mở cúc áo Từ Dĩ Niên.
Cởi xuống quần áo, tình trạng vết thương trông hơi đáng sợ. Từ trước đến nay Tạ Kì Hàn ra tay đơn giản thô bạo, còn đặc biệt thích tấn công phạm vi lớn, trên người Từ Dĩ Niên không ít nơi bị cắt xước. Ở cổ cậu có một vết thương còn đang rướm máu, nếu lưỡi đao cắt sâu hơn một chút có lẽ đã mất mạng tại chỗ rồi; nơi bị thương nghiêm trọng nhất là bắp chân, trong quá trình phải trốn tránh khiến cho vết thương bị nứt thêm lần nữa, gần như thấy được cả xương trắng bên trong. Úc Hòe chỉ khẽ chạm vào, người đang hôn mê bởi vì đau đớn mà hơi run rẩy.
Hình như bắt đầu từ rất lâu trước đây, Từ Dĩ Niên đã thích dùng cách đánh nhau mặc kệ cả tính mạng.
Học sinh của học viện Phong Kiều thường sẽ ra ngoài trường chém gϊếŧ yêu quái, có một lần anh gặp được Từ Dĩ Niên làm xong nhiệm vụ trở về. Nam sinh tóc đen mắt đen được bạn học dìu, trên người còn dính vết máu. Lúc ấy anh đã đóng giả người yêu Từ Dĩ Niên hơn nửa năm, quan hệ của hai bọn họ cả trường đều biết. Bạn học đỡ Từ Dĩ Niên vừa thấy anh, ngay lập tức vui vẻ phấn chấn hô: "Đàn anh Úc!"
Úc Hòe nhìn thấy Từ Dĩ Niên vết thương đầy mình, nghiêm trọng nhất là chân trái còn đang cuốn mấy lớp băng vải, đi đường cũng không thuận lợi. Bạn học kia có vẻ rất phấn khích, chỉ vào Từ Dĩ Niên nói không ngừng: "Anh không biết đâu, cậu ấy thật sự rất lợi hại! Nhiệm vụ lần này của bọn em đụng phải hơn mười con quỷ đi đêm, vốn nghĩ lần này phải bỏ luôn rồi, cuối cùng là nhờ cậu ấy lật ngược tình thế đó!"
Từ Dĩ Niên liếc mắt nhìn Úc Hòe, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời vô cùng, còn giấu theo cả một xíu đắc ý nho nhỏ: "Cũng thường thôi, cái này cũng không tính là quá mức nguy hiểm."
Bạn học ngạc nhiên: "Cái này còn chưa đủ nguy hiểm hả? Trâu bò thật đó, cậu cũng giỏi chống lại sóng to gió lớn ghê."
Sắc mặt Úc Hòe hơi trầm xuống, duỗi tay nắm lấy bả vai Từ Dĩ Niên, nói với bạn học đang đỡ cậu: "Làm phiền cậu rồi, để anh đưa cậu ấy trở về."
Bạn học đồng ý liên tục, đưa Từ Dĩ Niên sang tay Úc Hòe. Nam sinh ghé sát lại gần, bởi vì không cẩn thận đụng phải miệng vết thương, Từ Dĩ Niên bất giác than một tiếng. Vẻ mặt Úc Hòe không dễ nhìn tí nào, Từ Dĩ Niên lại không chú ý. Chính xác mà nói, lúc ấy cậu rất ít khi quan tâm đến tâm tư Úc Hòe, bản thân cậu đã quen như vậy. Từ Dĩ Niên cười hỏi: "Úc Hòe, anh từng gϊếŧ quỷ đi đêm chưa? Chắc là từng gϊếŧ rồi đúng không, tôi mất không ít công sức mới biết được phải tiêu diệt hoàn toàn bóng của chúng nó, nếu không thì gϊếŧ thế nào nó cũng khôi phục lại được như cũ....Suýt nữa là tôi bị móng vuốt chọc thủng rồi, may mà tôi phản ứng nhanh, chỉ bị thương ở chân thôi."
"Những người khác trong nhóm tôi định rút lui, mà tôi chiếm ưu thế, bọn họ đều quay lại cả rồi."
Cậu ghé vào lỗ tai anh nói không ngừng, còn mang theo vẻ khoe khoang của thiếu niên. Cơn giận Úc Hòe vất vả đè xuống càng lúc càng lớn, nghe đến câu cuối cùng lên tiếng đánh gãy cậu: "Cậu cảm thấy mình làm rất đúng