Chương 2: Thủy Thượng Hỏa
Beta: Hana
"Tựa như phải giam cầm cậu vào trong 1 tấc vuông đó."
-
*Thủy thượng hỏa: Ngọn lửa cháy trên mặt nước.
Từ Dĩ Niên bất động đứng tại chỗ.
Mãi cho đến khi Úc Hòe đi ngang qua, cách cậu rất xa rồi, cậu mới ý thức được ngón tay mình đã nắm chặt thành quyền, in ra mấy dấu tay đỏ ửng.
Thái độ Úc Hòe đi ngang qua cậu rất tự nhiên, như thể chỉ đi qua một người xa lạ nào đó. Trái lại cô gái đi cùng anh không che hề dấu tò mò chút nào, cố ý quay đầu lại nhìn cậu thêm mấy lần.
Qua một lúc lâu, Từ Dĩ Niên mới thở ra một hơi.
Cậu vất vả đè xuống những suy nghĩ miên man, nữ trừ yêu sư phụ trách sắp xếp hiện trường vội vã nện bước đi đến trước mặt cậu.
"Từ Dĩ Niên?" Nữ trừ yêu sư vừa mới biết cậu là thiếu gia nhà họ Từ trong lời đồn, nhịn không được liên tục đánh giá cậu, "Cậu đến gian A1 lầu hai một chút đi, khách quý ở đó muốn gặp cậu."
Tim Từ Dĩ Nhiên đập hụt mất một nhịp: "Ai muốn gặp tôi?"
Có thể ngồi tại lầu hai, chắc chắn thân phận không phú thì cũng quý. Nhưng người cậu quen biết cũng không có ai đến hội đấu giá này.
"Cậu có thể đoán được mà, địa vị của anh ta trong yêu tộc không hề tầm thường, bọn tôi không từ chối được." Nữ trừ yêu sư không đành lòng, thấp giọng dặn dò: "Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn cậu cứ chạy ra ngoài gọi người tới, trên hành lang đều có trừ yêu sư đi tuần tra, với lại bây giờ vẫn là ban ngày, cho dù là anh ta cũng không thể làm càn ở trong này được đâu."
Từ Dĩ Niên hơi do dự, gật gật đầu.
"Từ từ đã," Thần Nhiên chưa nói lời nào đột nhiên hỏi: "Dù cậu ta hô cứu mạng, mấy người đi tuần tra dám xông vào thật hả?"
Nữ trừ yêu sư xấu hổ cười cười.
"Đừng đi." Thần Nhiên nói xong, quay mặt nhìn nữ trừ yêu sư, "Cô cứ bảo không tìm thấy người đâu, nếu có chuyện gì, phiền Úc Hòe tự mình liên hệ với cậu ta."
"Việc này...." Nữ trừ yêu sư lộ vẻ khó xử.
"Không cần." Từ Dĩ Niên bước lên phía trước, "Đi thôi."
Thần Nhiên chậc một tiếng: "Chưa từng thấy người nào vội đi chịu chết như cậu."
Từ Dĩ Niên không chút để ý: "Hôm nay cho cậu thấy quen."
Thần Nhiên cảm thấy lòng tốt của mình thật sự là bị đem cho chó ăn, cười lạnh nói: "Không biết suy xét, vậy cậu đi chịu chết đi."
Từ Dĩ Niên mắt điếc tai ngơ không thèm quan tâm lời châm chọc của hắn, nghênh ngang đi theo nữ trừ yêu sư, sợ cậu đổi ý, cô gái này giẫm giày cao gót cồm cộp đi vào đại sảnh hội đấu giá.
Màn sân khấu màu đỏ tươi được buông xuống chính giữa trung tâm, cột đá trắng tinh sừng sững đứng hai bên, dưới đài ngồi đầy khách mời. Hai nam phục vụ mang một bức tranh Phù thế* tiến lên, nữ chủ trì dáng người xinh đẹp cười dịu dàng giới thiệu: "Vật phẩm đấu giá tiếp theo có tên là 《Chim tước dưới đèn 》. Họa sĩ kể lại hình ảnh khi những người phụ nữ quý tộc cổ đại sinh con, cũng là lúc con yêu tước ẩn náu trên xà nhà như hổ rình mồi, chờ đợi thời cơ hòng nuốt chửng đứa trẻ...."
*Ukiyo-e hay tranh Phù thế là một loại tranh được lưu truyền trên khắp Nhật Bản từ giữa thế kỷ 16 đến giữa thế kỷ 20, chủ đề xoay quanh đời sống sinh hoạt của con người đương thời cũng như những câu chuyện, sự vật, phong cảnh mà họ "tai nghe mắt thấy".
Từ Dĩ Niên không có lòng dạ để ý bức tranh trị giá ngàn vàng trên sân khấu, cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, thực tế tâm cậu đang loạn như ma, hốt hoảng cả người.
Úc Hòe tìm cậu làm gì?
Vừa rồi trước mặt nhiều người như vậy, Úc Hòe không có hành động dư thừa nào, bây giờ là định âm thầm tính sổ với cậu hả?
Không ngờ đã xảy ra nhiều chuyện rối loạn như vậy, tu dưỡng của Úc Hòe vẫn rất tốt, trong tình huống này cũng không quên giữ lại cho cậu chút mặt mũi. Nghĩ đến cái này, trong lòng Từ Dĩ Niên nổi lên một trận chua xót, không biết làm sao lại còn sinh ra một tia chờ mong không nên có.
Tính sổ thì tính sổ đi....
Cùng lắm thì, cậu để Úc Hòe đánh một trận cho hả giận.
Nghĩ thì nghĩ thế, đến lúc nữ trừ yêu sư dẫn đường rời đi rồi, Từ Dĩ Niên một mình đứng ngoài gian phòng do dự lâu ơi là lâu.
Cậu hít sâu một hơi, gõ gõ cửa phòng.
"Mời vào." Không phải Úc Hòe lên tiếng, mà là một giọng nữ xa lạ.
Từ Dĩ Niên đẩy cửa bước vào.
Thật bất ngờ, người đi tới là cô gái xinh đẹp kia, cô không ngồi ở chỗ đối diện Úc Hòe, mà chỉ cung kính đứng ở đây.
"Xin chào, Từ thiếu chủ." Nam Chi cười cười chào hỏi cậu.
Trong phòng đặt một lọ tinh dầu thơm không cháy, mùi đàn hương nhàn nhạt khuếch tán ra. Không gian trong này còn rộng hơn tưởng tượng của Từ Dĩ Niên, bộ ấm trà sứ đặt trên bàn dài bên cạnh tay vịn ghế, trên ghế trống trải đệm dựa vừa nhìn đã biết vô cùng mềm mại thoải mái.
Nam Chi vừa thấy cậu vào là mở cửa đi ngay, trong phòng chỉ còn lại cậu với Úc Hòe.
Các phòng ở lầu hai đều có rèm treo rũ xuống, không ngăn cản các khách quý xem đấu giá ở lầu một, nhưng dưới lầu lại không thể nhìn thấy tình cảnh ở trên. Úc Hòe ngồi bên cửa sổ không thèm liếc mắt, từ đầu tới cuối chưa từng quay đầu lại, tầm mắt Từ Dĩ Niên không tự chủ được dừng bên sườn mặt của anh.
Tóc và mắt của yêu tộc luôn mang màu sắc rực rỡ, tóc của Úc Hòe là màu đen thẳm hiếm thấy, đôi mắt đó cũng rõ ràng không thuộc về nhân loại.
Màu tím sẫm, như là viên ngọc quý hiếm.
Màu sắc nhìn qua khó quên này khiến cho lông mày của anh càng thêm thâm thúy, Từ Dĩ Niên không đúng lúc mà nghĩ đến câu đùa gương mặt đứng đầu yêu giới, khách quan mà nói, gương mặt Úc Hòe đúng là có thể gánh được danh xưng này thật.
So với năm năm trước, hình như anh cao hơn một chút.
Khí chất cũng thay đổi. Năm năm trước, Úc Hòe vừa mới tốt nghiệp học viện Phong Kiều không lâu, trên người ít nhiều vẫn còn mang theo hơi thở học sinh. Bây giờ cho dù anh chỉ nhàn nhã ngồi đó, cũng có thể mang lại cảm giác áp bách khiến người ta khó lòng bỏ qua.
Từ Dĩ Niên vừa len lén quan sát, vừa chờ anh mở miệng.
Đợi nửa ngày, Úc Hòe vẫn không nói lời nào, giống như quên mất trong phòng còn có một người. Từ Dĩ Niên càng chờ càng không được tự nhiên, cắn răng chủ động hỏi: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Úc Hòe cuối cùng cũng quay đầu lại.
Ánh đèn va vào ánh mắt yêu dị ấy. Trong chớp mắt hô hấp của Từ Dĩ Niên ngừng lại, cũng trong chính khoảnh khắc này, cậu nghe thấy âm thanh giới thiệu của nữ chủ trì dưới lầu.
"....Vật phẩm đấu giá này là sản phẩm từ Thương Châu, người ta hay nói "Thương Châu dĩ nam, thủy thượng sinh hỏa". Ở nơi đây có một loại yêu quái giỏi đốt phá, sau khi chúng chết máu thịt tự động bốc cháy, chỉ còn lại hài cốt. Hài cốt của chúng chính là nhiên liệu tuyệt hảo, đốt lên rồi, cho dù ở trong nước cũng có thể vĩnh viễn không bao giờ tắt." Màn hình phía sau nữ chủ trì chiếu hình ảnh vật phẩm đấu giá, "Đây là đoạn xương sườn Thủy Thượng Hỏa, nó đã bị cất giữ trong quả cầu thủy tinh đổ đầy nước này suốt 20 năm, có thể thấy, nó vẫn bốc cháy như cũ."
*Thương Châu dĩ nam, thủy thượng sinh hỏa: Phía nam Thương Châu, trên mặt nước có ngọn lửa bốc cháy.
Vẻ mặt Từ Dĩ Niên thoáng chốc trở nên trống rỗng.
"Thương Châu dĩ nam, thủy thượng sinh hỏa." Giáo viên trên bục giảng trích dẫn một câu tục ngữ, thầy dạy nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, phối hợp với video giảng dạy tràn đầy châu báu lung linh sắc màu, ai nấy cũng đều bất tri bất giác bị câu lên hứng thú.
Từ Dĩ Niên đang nhìn không chớp mắt, bỗng nhiên có người ghé sát vào bên tai cậu: "Thích cái này hả?"
Từ Dĩ Niên quay đầu qua....
Chỗ ngồi của cậu ở phía cuối lớp, cách cửa sau rất gần, không biết Úc Hoè đi đến bên cạnh cậu từ lúc nào, đang nhẹ chân nhẹ tay kéo ghế qua ngồi xuống.
Từ Dĩ Niên kinh ngạc vui mừng hỏi: "Không phải anh đang ra ngoài làm nhiệm vụ hả?"
"Làm xong trước thời hạn, vừa vặn đến học với em." Úc Hòe lại hỏi lần nữa, "Thích Thủy Thượng Hỏa à?"
Từ Dĩ Niên ừ một tiếng.
Bởi vì Úc Hòe xuất hiện, tâm trạng của cậu tốt lắm, trong mắt mang đậm ý cười sáng ngời.
Úc Hòe nhìn mà tim ngứa theo, ở trong lòng tính toán thù lao nhiệm vụ lần này, xoa nhẹ đầu cậu: "Sau này anh mua cho em."
Nhưng câu hứa hẹn này cuối cùng cũng không thực hiện được.
Không bao lâu sau, mẹ Úc chết thảm, ma tộc diệt vong, Úc Hòe là người sống sót duy nhất đại khai sát giới, sau này bị cục trừ yêu truy nã đã đi đến Mai Cốt Tràng của yêu tộc mà không một ai dám bước vào, quan hệ giữa