QUYỂN II: BÃO TUYẾT GIỮA HÈ
Chương 30: Uống Rượu
"Cậu thích Úc Hoè?"
-
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng học viện Phong Kiều tràn ngập hương trà. Từ Dĩ Niên buồn chán ngồi trên sô pha, nghe Đường Phỉ và hiệu trưởng tán gẫu.
Hiệu trưởng qua tuổi bốn mươi, gặp lại bạn cũ, dáng vẻ nghiêm túc ngày thường cũng hiếm thấy thả lỏng vài phần. Thanh niên đối diện gương mặt tuấn tú, mắt như sao lạnh, tuổi tác hai người gần nhau, quen biết cũng nhiều năm, quan hệ cá nhân rất tốt.
Trước khi tiến vào văn phòng Từ Dĩ Niên đã chuẩn bị sẵn sàng nghe dạy bảo, quả nhiên, hiệu trưởng bắt đầu tàn nhẫn phê bình nào là tự tiện rời khỏi đơn vị, nào là hành động vô tổ chức vô kỷ luật một trận, Đường Phỉ bên cạnh thỉnh thoảng phụ hoạ một câu. Từ Dĩ Niên rất quen thuộc với quá trình này, từ đầu đến cuối chỉ cúi thấp đầu, tai này lọt qua tai kia.
Hai người rất lâu chưa gặp, nói từ đánh giá tốt nghiệp của Từ Dĩ Niên cho đến trời nam đất bắc, ban đầu Từ Dĩ Niên còn có thể dựng tai lắng nghe hai người bọn họ nói chuyện, chờ đến khi hai vị đi hết tình hình học viện đến tình hình giới trừ yêu, Từ Dĩ Niên đã chán muốn chết, cậu quay đầu quan sát huy hiệu trường lá phong nền đỏ sau bàn làm việc sạch tinh không một hạt bụi.
Chú ý thấy động tác của cậu, hiệu trưởng đánh giá: "Tư chất không tồi, lại không yên tĩnh được."
Đường Phỉ tập mãi thành quen: "Từ nhỏ đã vậy."
"Cậu vẫn nuông chiều quá." Lúc hiệu trưởng nói chuyện nhìn sang Từ Dĩ Niên, hồn của thằng nhóc này đã bay ra khỏi phòng từ kiếp nào, hoàn toàn không nhận ra hai vị trưởng bối đang nói về mình. Nam sinh hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, chăm chú không chớp mắt nhìn chim sẻ vỗ cánh trên cây, "Chỉ có một đồ đệ, làm sư phụ ít nhiều cũng dễ mềm lòng. Cậu có suy nghĩ thu thêm một đồ đệ nữa không?"
Địa vị của Đường Phỉ trong giới trừ yêu là nói một không hai, vô số người muốn bái làm sư phụ. Theo như hiệu trưởng biết, số người thăm hỏi nhà họ Đường mỗi năm có thể đạp gãy cả bậc cửa.
Đường Phỉ thản nhiên nói: "Có một đứa là đủ rồi."
Chim sẻ ngoài cửa sổ nhảy xuống từ cành cây, vật tiêu khiển vất vả mãi mới tìm được lại bay đi mất, Từ Dĩ Niên đang cảm thấy tiếc nuối, bỗng điện thoại di động của cậu vang lên.
Thấy rõ tên người gọi, vẻ mặt Từ Dĩ Niên ngơ ra, cậu quay đầu hỏi: "Sư phụ, con có thể ra ngoài nghe điện thoại không?"
"Đi đi, đừng đi xa quá."
Thấy cậu từ sô pha đứng dậy, cứ như không thể chờ được nữa chạy ra ngoài, hiệu trưởng liên tục lắc đầu.
Từ Dĩ Niên ho một tiếng trước, sau đó mới nhấn nút nghe: "Alo?"
"Cậu đang bận?" Tiếng nói chạm vào lỗ tai, là âm sắc thiên về trầm thấp. Vừa nghe thấy giọng của đối phương, tiếng chim ríu rít hình như cũng trở nên xa dần.
Từ Dĩ Niên thả nhẹ hô hấp.
"Ở học viện, có việc gì sao?"
Bên kia không trả lời ngay: "Kiểm tra tốt nghiệp có thông qua không?"
"Chắc là qua, tôi thấy hiệu trưởng với sư phụ nói chuyện rất thoải mái."
"Chúc mừng." Úc Hòe chúc mừng một tiếng, "Lúc trước quên nói với cậu, Tạ Kì Hàn muốn hẹn cậu uống rượu, nghe nói cậu rời Cảng Tự Do cứ liên tục nhắc tới....Ồn ào muốn chết."
Từ Dĩ Niên còn nhớ rõ trước lúc lên cáng Tạ Kì Hàn cũng không quên đòi để lại tên, nhưng không nghĩ tới, tên Hoàng Linh này định hẹn cậu uống rượu thật.
"Có rảnh không? Không rảnh thì tôi bảo cậu ta im lặng."
Cùng lúc đó.
Tạ Kì Hàn nghe Úc Hòe nói năng vô căn cứ, mặt mày thâm trầm nhìn Nam Chi: "Tôi cảm thấy lão đại không phúc hậu tí nào, chỉ hẹn người ta thôi đã không từ thủ đoạn. Chính tôi cũng không nhớ tôi nhắc tới khi nào....Không thể đâu? Chẳng lẽ mấy lời đồn nhảm gần đây đều là thật hả?"
Vài phút trước, Úc Hòe đột nhiên hỏi hắn có muốn gặp thiếu niên nhân loại đeo mặt nạ ở đấu trường Tượng Sơn không, người anh em từ lúc vào đấu trường đại chiến xong là bặt vô âm tín, hiếm khi nào gặp được một nhân loại vừa ý như vậy, có thể gặp mặt đương nhiên Tạ Kì Hàn vui vẻ. Nhưng mà hắn không nghĩ tới một giây sau Úc Hòe đã lấy điện thoại ra bịa chuyện.
"Có thật hay không thì tôi không biết." Nam Chi như suy tư gì đó nhìn về Úc Hòe, sau đó cười nói, "Nhưng nếu ông chủ dùng danh nghĩa của anh, vậy đó là vinh hạnh của anh."
"....."
Từ Dĩ Niên bất giác nắm chặt điện thoại, tựa lưng lên mặt tường lạnh lẽo.
Nếu là uống rượu, có thể Úc Hòe cũng ở đó.
"Không, tôi...." Giọng điệu Từ Dĩ Niên từ thấp đến cao, cuối cùng đầu nóng lên nói, "Có! Tôi rảnh!"
Yêu quái đầu dây bên kia hình như nở nụ cười, anh nói ra một địa điểm: "Tôi cũng ở đó, không ngại chứ?"
Từ Dĩ Niên đáp một tiếng, sau khi xác định rõ thời gian mới mơ màng cúp điện thoại.
Cậu cứ vậy đi thẳng về phòng làm việc của hiệu trưởng, vừa chạm vào tay nắm, cửa được mở ra từ bên trong, thanh niên đi ra hơi hạ thấp mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Sư phụ," Từ Dĩ Niên lấy lại tinh thần, "Hai người nói chuyện xong rồi?"
"Nói xong rồi. Đi về viết báo cáo nhiệm vụ đi, nếu không hiểu rõ có thể sang hỏi Thần Nhiên." Đường Phỉ nói rõ ràng, "Suy xét đến con trực tiếp ngăn cản huyết tế, cuối cùng cho điểm rất cao, chúc mừng."
"Cảm ơn sư phụ!" Từ Dĩ Niên mừng rỡ mở to mắt. Đường Phỉ hỏi: "Mới vừa rồi là điện thoại của ai đó? Nhìn con có vẻ tâm trạng rất tốt."
Bây giờ cậu mới ý thức được khóe miệng mình vẫn cong lên mãi.
Từ Dĩ Niên hơi do dự: "Hạ Tử Hành, cậu ta hẹn con cuối tuần đi ăn, còn gọi thêm vài người bạn."
Đây thật ra cũng không phải nói dối, để chúc mừng cả nhóm thuận lợi thông qua đánh giá tốt nghiệp, mấy hôm trước Hạ Tử Hành ồn ào đòi tụ họp một chút.
Đường Phỉ gật gật đầu.
"À sư phụ, tối nay người có rảnh không? Ba mẹ con muốn hẹn người ăn cơm...." Từ Dĩ Niên vừa đi bên cạnh, vừa nói.
Chỗ hẹn là ở trên một du thuyền nguy nga lộng lẫy.
Con thuyền lớn cao bảy tầng này ra đời cách đây vài trăm năm, vốn chỉ dùng cho quý tộc thời đó sử dụng. Trong hành trình đi xa gặp phải tai nạn trên biển, cả con thuyền gần như không còn một ai sống sót. Vài năm trước, một vị Vu tộc am hiểu thông linh đã mua lại toàn bộ du thuyền, người nọ triệu hồi những u linh chết trong tai nạn biển trở lại nhân thế, u linh trên khoang hạng nhất vẫn duy trì dáng vẻ y hương tấn ảnh* như khi còn sống, mỗi đêm đều đến đại sảnh yến hội ca múa tưng bừng; thuyền trưởng u linh chịu trách nhiệm cầm lái, chậm rãi di chuyển xung quanh Cảng Tự Do. Vị Vu tộc đầu óc nhạy bén kia dùng mánh khóe này mở ra quán bar danh xứng với thực, nơi đây dần trở thành một trong những nơi ăn chơi được chào đón nhất Cảng Tự Do.
*Y hương tấn ảnh dùng để miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc những thứ hay thấy ở yến hội xa hoa.
Lúc Từ Dĩ Niên bước lên, có mấy u linh đang đánh sáp bóng cho boong thuyền.
Động tác của mấy u linh cực kì cẩn thận, nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ gì đó cậu nghe không hiểu. Từ Dĩ Niên nhìn bọn họ thêm vài lần, u linh bồi bàn làm nhiệm vụ dẫn đường gật đầu chào hỏi: "Chào mừng ngài lên thuyền, tiên sinh."
Từ Dĩ Niên lộ vẻ ngạc nhiên.
Không giống như linh hồn Hoa Hành Cảnh, u linh trước mặt hiện ra màu xanh nhạt. Có lẽ đã bị khách hàng đánh giá thành quen, u linh bồi bàn không chút ảnh hưởng: "Bạn của ngài đang đợi ngài ở ngăn số 11 tầng sáu, có cần tôi dẫn ngài đi không?"
Từ Dĩ Niên gật đầu, đi theo u linh bồi bàn lên phía trước. Một nữ u linh mặc đầm dạ tiệc Âu cổ xách váy đi ngang qua bên cạnh, bạn đi cùng của cô theo ngay phía sau, hai người đột nhiên cùng quay đầu lại nhìn cậu, quạt lông vũ trong tay hai cô che khuất nửa khuôn mặt, mở miệng nói ngôn ngữ cậu nghe không hiểu.
U linh bồi bàn phiên dịch lại: "Hai cô ấy đang khen ngài diện mạo xuất chúng."
Một nữ u linh trong đấy buông quạt xuống, mỉm cười nói gì đó với Từ Dĩ Niên.
"Cô ấy hỏi ngài có hứng thú qua đêm với cô ấy không." U linh bồi bàn nhắc nhở, "Muốn hẹn hò với u linh, ngài cũng phải bước vào thế giới sau khi chết."
"....Không được, tôi còn chưa sống đủ." Từ Dĩ Niên chắp tay với nữ u linh, "Cảm ơn, chúng ta không thích hợp."
Du thuyền trang hoàng y nguyên như dáng vẻ ngày xưa, đại sảnh lầu sáu lấy vàng bạch kim và xanh dương làm màu chủ đạo, sàn nhà đá cẩm thạch soi được cả bóng người, mặt bàn chạm trổ phong cách hoài cổ tinh xảo, các vị trí ngồi đầy yêu quái. Người đứng hát trên sân khấu cũng là một nữ u linh, giọng hát của cô biếng nhác mà yêu kiều, đang khoan thai ngâm nga giai điệu blues*.
*Điệu Blues có nguồn gốc từ điệu hát của miền tây Phi Châu, hầu hết cái loại nhạc như Jazz, Soul, Rock and roll, Pop, nhạc cổ điển,....đều ảnh hưởng từ điệu Blues.
"Hey! Bên này." Thấy Từ Dĩ Niên, Tạ Kì Hàn phất phất tay.
Hoàng Linh thân hình cao lớn đang dựa vào ghế sô pha, đồng tử mắt màu vàng kim, nửa bên mặt che phủ yêu văn cùng màu. Từ Dĩ Niên ngồi xuống trước mặt hắn. Giống ở đấu trường Tượng Sơn lúc trước, hôm nay cậu cũng đeo mặt nạ. Có điều để tiện uống rượu, cái mặt nạ của cậu chỉ che khuất nửa gương mặt, lộ ra đường nét hàm dưới xinh đẹp.
"Sao cậu còn đeo mặt nạ?" Tạ Kì Hàn thắc mắc.
"Lớn lên xấu xí, sợ dọa anh sợ."
Tạ Kì Hàn cho là cậu không muốn bại lộ thân phận, cũng không hỏi thêm: "Cậu xưng hô thế nào? Tôi tên là Tạ Kì Hàn cậu biết rồi phải không?"
Từ Dĩ Niên thuận miệng bịa ra một cái tên giả: "Tôi tên là Từ Nhất."
Lúc cậu ngồi xuống quét mắt nhìn xung quanh một vòng, Tạ Kì Hàn hiểu ý: "Lão đại tạm thời có việc, muộn một xíu mới đến."
Gần đây Úc Hòe đang điều tra một loại thuốc lưu hành trong chợ đêm, lâm thời có tin tức không tới ngay được, cố ý dặn dò hắn uống chậm, người hắn muốn gặp tửu lượng không tốt đâu.
Có lớp đệm lót này, lúc chọn rượu Tạ Kì Hàn cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ, hắn dùng mắt ra hiệu ly rượu vang sủi tăm trước mặt Từ Dĩ Niên, "Cái này, cậu thử xem, hẳn là tương đối phù hợp đó."
Nam sinh theo lời nhấp một ngụm, bọt khí ngọt ngào liên tục nổ tung ở đầu lưỡi.
"Giống nước chanh có ga, thật ngọt." Cậu nhịn không được nói.
Đương nhiên, Tạ Kì Hàn thầm nói trong lòng, cái này căn bản chỉ là nước giải khát.
"Vậy cậu cho nhiều đá một chút." Hắn vừa nói vừa một hơi uống cạn rượu trong ly của mình. Một ly rượu vào bụng, giọng điệu Tạ Kì Hàn nhẹ nhàng, "Năm nay cậu mới tốt nghiệp từ học viện? Lợi hại nha, rất lâu rồi chưa có ai trên đấu trường thắng được tôi."
"Anh cũng không tồi." Từ Dĩ