Chương 32: Đi Ăn Chung
Beta: Hana
"Nên để cho cậu nhớ lâu một chút"
-
"A....!" Đồng tử Từ Dĩ Niên co lại. Cơn đau nhói bên sườn cổ truyền đến, sau đó mùi máu tươi lan tràn ra. Bản năng thôi khiến cậu không ngừng giãy giụa, nhưng tất cả chống cự đều bị dễ dàng chế trụ. Cổ tay cậu bị ấn thật chặt, ánh mắt cũng mơ màng không thể nhìn rõ.
Bởi vì cậu phản kháng, người cắn cổ cậu lại càng dùng thêm sức.
Cơn đau ngắn ngủi mà dữ dội khiến hai mắt cậu thất thần, cổ họng Từ Dĩ Niên phát ra một tiếng a trầm thấp, ngón tay cậu cuộn lại, dần dần ngừng giãy giụa.
Cũng trong lúc này, yêu tộc cắn cậu thả lỏng răng nanh, biến động tác trở thành đụng chạm càng thêm thân mật từ tốn.
Không biết là liếm, hay là hôn.
Cuối cùng Úc Hoè mút lấy sườn cổ cậu, chậm rãi thả cánh tay đang che tầm mắt cậu xuống. Da Từ Dĩ Niên rất trắng, lại mang thể chất dễ lưu lại dấu vết, bị cắn một ngụm không chút lưu tình như vậy, quanh dấu răng trên cổ cậu vẫn còn tràn máu, màu sắc phần da nơi đó trông mà đau lòng.
Viền mắt cậu hơi phiếm đỏ, càng thêm giống nhành đào đan chen nở rộ. Hai cổ tay bị nâng lên cao, còn đặt trên đỉnh đầu. Cả người mang theo dáng vẻ oan ức nói không nên lời.
Úc Hoè buông cậu ra.
Đối với Từ Dĩ Niên mà nói, cánh tay đè lên cậu là giam cầm, cũng là chống đỡ, sau khi Úc Hoè vừa buông ra, cậu mất đi điểm tựa duy nhất, ngay cả đứng vững cũng trở nên khó khăn.
Trong cơn mơ màng, cậu cảm thấy có tầm mắt đặt trên người mình, như đang quan sát phản ứng của cậu. Từ Dĩ Niên nâng mí mắt, cùng đối diện với chủ nhân tầm mắt kia.
Qua đi một lúc lâu, cậu khép mắt lại, không còn sức lực cúi thấp đầu, chậm rãi dựa đầu vào vai yên tộc.
Hành động như làm nũng này nháy mắt khiến Úc Hoè giật mình sửng sốt, trọng lượng toàn thân Từ Dĩ Niên đều dựa vào đây, sợi tóc cọ qua bên gáy anh, truyền đến một cơn ngứa tê dại.
Làm ầm ĩ lâu như vậy, Từ Dĩ Niên cuối cùng cũng không chống lại được say rượu và mỏi mệt, dựa vào người anh mê man ngủ thiếp đi.
Đầu lưỡi Úc Hoè đảo qua máu tươi lưu lại trong miệng, hầu kết lăn lăn, nuốt hết toàn bộ máu vào bụng.
Nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ bên tai, nét mặt yêu tộc giãn ra, không một tiếng động nở nụ cười.
Anh vòng qua thắt lưng Từ Dĩ Niên, nhẹ nhàng ôm lấy người lên đi về hướng phòng ngủ. Từ Dĩ Niên ngủ rất sâu, giống như không còn thừa chút sức lực nào nữa, mãi đến khi được bế lên giường cũng không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Cậu là được người bên cạnh nuông chiều mà lớn lên, cho dù từng trải qua sóng gió, từ trong xương vẫn là một quỷ nhỏ dính người. Trong lúc Úc Hoè sửa lại chăn cho cậu, Từ Dĩ Niên vô thức cọ cọ mu bàn tay anh, động tác Úc Hoè khựng lại, sau đó kéo chăn lên thật cẩn thận.
Làm xong cái này, anh ngồi xuống bên giường, cúi đầu ngắm nhìn Từ Dĩ Niên.
Tướng ngủ nam sinh cũng không tốt lắm, đầu cậu lệnh sang một bên, vết cắn bên cổ hoàn toàn lộ ra. Máu đã ngừng chảy, nhưng nhìn độ sâu của vết thương sẽ không hồi phục ngay được.
Linh thể tròn trịa lặng lẽ xuất hiện cạnh gối, đầu ngón tay Úc Hoè quanh quẩn sương trắng tượng trưng cho chữa lành.
Anh thật vất vả mới kìm nén bản thân để cậu rời đi, Từ Dĩ Niên lại ngồi xổm bên cửa, đỏ mắt chờ mong nói với anh một câu như vậy. Anh cũng sắp bị cậu thay đổi thất thường ép điên mất thôi.
Khoảnh khắc cắn xuống đó, anh đúng thật mang theo ý niệm phát tiết cơn giận.
Đầu ngón tay lạnh lẽo sắp chạm đến vết cắn bên cổ, Úc Hoè lại đột ngột dừng tay.
Linh thể lăn một cái biến mất trong không trung, Úc Hoè lặng lẽ nhìn cậu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng vuốt qua phần da bên cạnh vết thương.
Bỏ đi.
Giữ lại cũng tốt, nên để cậu nhớ lâu một chút.
-
Vừa say rượu lại còn dằn vặt suốt đêm, Từ Dĩ Niên ngủ đến trời đất mờ mịt. Lúc tỉnh lại như lọt vào sương mù, trong chốc lát không thể nhận ra mình đang ở chỗ nào.
Cậu hệt như du hồn bò xuống giường, thẳng đến đi hai chân giẫm xuống đất, cậu mới cảm thấy thảm trải sàn mềm mại dưới chân sao lại có vẻ sang quý thế. Cái thứ xa xỉ này hiển nhiên không thể nằm trong ký túc xá học sinh của cậu được, cũng không nên xuất hiện trong ổ chó của cậu____phòng của cậu không có trải cái này.
Từ Dĩ Niên sửng sốt mất mấy giây, ký ức tối hôm qua mới ùn ùn kéo đến.
Từ lúc cậu uống rượu nói chuyện với Tạ Kì Hàn, đến lúc cậu được Úc Hoè đưa về, ngay cả u linh đi ngang qua mặc váy màu gì cậu cũng nhớ.....Có điều cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là sau khi Úc Hoè đưa cậu về, hình ảnh thật sự cái này còn quá mức hơn cả cái kia. Cậu nhớ rõ Úc Hoè đút cậu uống nước uống thuốc thế nào, dỗ cậu bảo cậu uống say đừng nghịch, kết quả là cậu tà tâm bất diệt ngồi xổm trước cửa phòng người ta, cuối cùng bị phát hiện, thậm chí còn để cho Úc Hoè cắn cổ cậu.
Cắn cậu......? ? ? ?
Phắc!
Từ Dĩ Niên chịu không nổi vọt vào nhà tắm, đứng trước gương nhìn vết cắn vô cùng thê thảm trên cổ mình.
Cậu tự biết da mình dễ để lại dấu vết, trước đây bị muỗi cắn tiện tay gãi vài cái đã có thể đỏ lên mất mấy ngày. Ảnh chiếu trong gương như kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới thần kinh não cậu, rất nhiều hình ảnh khác cũng lần lượt nối gót theo vào.
Từ Dĩ Niên mặt đỏ tai hồng, chỉ hận không thể chui đầu vào khe đất.
Lúc trước cậu từng ở chỗ này dưỡng thương, biết đây là phòng Úc Hoè. Từ Dĩ Niên không chắc khi nào thì anh về, trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời chạy đi tắm, sau khi rửa sạch mùi rượu khắp người liền mặc quần áo vào chạy thẳng ra cửa.
Đầu óc cậu loạn muốn chết, không chỉ bởi vì vết cắn của Úc Hoè, còn là vì sau khi say rượu cậu để lộ rất nhiều thứ. Úc Hoè không có ngốc, tối hôm qua cậu thất thố như vậy, hẳn là anh đã nhận ra tâm tư cậu che giấu, càng muốn chết hơn là....
Úc Hoè đối xử với cậu.....Hình như cũng không quá giống như cậu tưởng tượng.
Tim đập thình thịch. Từ Dĩ Niên kìm lòng không nổi che kín mặt.
Cậu tâm thần không yên kéo cửa ra, bóng dáng thướt tha của nữ yêu đập ngay vào mắt. Nam Chi hiển nhiên đã chờ ngoài cửa được một lúc lâu. Tầm mắt Từ Dĩ Niên đảo qua lớp trang điểm trên mặt cô, từ quần áo đến giày cao gót bên dưới đôi chân dài tinh tế đều không thể bắt bẻ, nghĩ đến tối hôm qua có lẽ cô cũng không ngủ sớm hơn mình bao nhiêu, cậu thở dài tán thưởng không thôi.
Nam Chi khẽ mỉm cười hỏi: "Ngài có muốn ăn cơm không? Đã qua giờ cơm trưa rồi, nhưng phòng bếp vẫn luôn nấu cháo, ngài có thể qua ăn lót dạ trước, muốn ăn cái khác thì bây giờ bảo bọn họ làm cho ngài."
"Không cần đâu, tôi không thấy đói." Từ Dĩ Niên hơi do dự, "Tôi muốn đi về."
"Ngài dùng cơm xong rồi tôi đưa ngài về. Ngủ một giấc đến bây giờ, không ăn chút gì sẽ không tốt cho thân thể."
Nam Chi vẫn mỉm cười, ôn tồn nhỏ nhẹ khuyên cậu, thái độ vô cùng kiên quyết. Cô đã chuẩn bị trước xuất hiện ở đây, là ai yêu cầu không cần nghĩ cũng biết.
"Được," Cậu không từ chối nữa, "Đi thôi."
-
Nắng ngày xuân tươi sáng, Nam Chi đặt bữa ăn ở tầng cao nhất trên sân thượng, ghé mắt nhìn sang là vịnh biển Cảng Tự Do mênh mông bát ngát xanh. Trong lúc Từ Dĩ Niên ăn cơm, Nam Chi ngồi bên cạnh thong dong uống xong một ly trà trưa, bị hỏi tại sao tối hôm qua lại xuất hiện ở thuyền u linh, nữ yêu dịu dàng mỉm cười.
Từ Dĩ Niên có dự cảm không tốt.
Nam Chi: "Tôi ở tầng ba xem kịch"
Từ Dĩ Niên: "A, kịch gì cơ?"
Nam Chi: "Cố sự tình yêu của ông chủ và thiếu niện mặt nạ, nghe nói cải biên từ một sự kiện có thật."
Từ Dĩ Niên: "Khụ....Khụ khụ!"
Từ Dĩ Niên bị sặc đến ho khan, Nam Chi đúng lúc đẩy cho cậu một ly nước, còn bổ sung nói: "Xem còn rất hay, ngành công nghiệp văn hoá ở Cảng Tự Do không được coi trọng, mọi người đã quen đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, ngày trước xem kịch tương đương với việc xem lại trận chiến đấu. Mới gần đây mọi người đều cảm thấy hứng thú với chuyện này, thú vị hơn rất nhiều thứ khác, cả kịch tình cảm lãng mạn cũng có."
*Ngành công nghiệp văn hoá bao gồm âm nhạc, truyền hình, sản xuất phim, nghệ thuật, thể thao, quảng cáo,.....
Từ Dĩ Niên nghe xong hít thở không thông, cậu thầm nói mấy người vậy mà còn bảo công nghiệp văn hoá không được coi trọng, tôi chưa từng thấy nơi nào có tính sáng tạo văn hoá hơn mấy người đâu, đúng thật là đầy tự con mẹ nó do.
Từ Dĩ Niên khó khăn hỏi: "Úc Hoè....Cứ mặc kệ vậy hả? Bị người khác mặc sức biên soạn như vậy, anh ấy cũng không bận tâm?"
"Lời đồn về ông chủ rất nhiều, có thể đã nghe quen rồi, ngài ấy sẽ không để ý đến những cái này đâu." Nam Chi thấy khoé miệng cậu run rẩy, bỗng dưng hỏi, "Ngài có hứng thú với kịch không? Nếu không vội về, ngài có thể đi xem thử, đúng lúc tôi đang còn dư rất nhiều vé."
Từ