Chương 34: Dinh Thự Bạch Lộc
"Hay là cậu làm bạn đồng hành với tôi đi"
-
Ngày Diệp Tiễu xuất viện định vào cuối tuần, Từ Dĩ Niên bị Hạ Tử Hành gọi dậy thật sớm, thậm chí cậu ta còn nhàn nhã mua thêm một bó vân môn. Dọc đường đi, Hạ Tử Hành một tay ôm hoa một tay chơi điện thoại.
"Tiểu Từ ca." Cậu ta quay đầu, Từ Dĩ Niên vừa đánh xong một cái ngáp. Trong mắt nam sinh ngập nước, lười biếng nghiêng mặt nhìn qua.
Hạ Tử Hành không nhịn được cảm thán gương mặt của bá vương hoa nhà này thật sự rất có tính chinh phục.
"Cậu có ấn tượng Hàn Chinh không?"
"Hả?"
"Đại thiếu gia nhà họ Hàn, hôm kỷ niệm thành lập trường cậu từng gặp rồi đó."
Từ Dĩ Niên suy nghĩ ba giây: "Là ai?"
"...." Nhớ tới từ ngày kỷ niệm thành lập trường xong không biết Hàn Chinh trúng tà gì, dùng hết mọi cách hỏi thăm tin tức của Từ Dĩ Niên, Hạ Tử Hành ở trong lòng mặc niệm cho đối phương nửa giây: "Vừa nãy người ta nhắn tin vào nhóm hỏi, rốt cuộc vòng bạn bè của cậu là không đăng trạng thái hay là chặn cậu ta rồi."
"Sao ai cậu cũng chơi được thế." Từ Dĩ Niên nói thầm.
Có vài lúc, cậu thật sự rất hâm mộ năng lực kết bạn của Hạ Tử Hành. Bạn bè của cậu một tay cũng cũng không đếm hết, tỉ mỉ ngẫm lại, Hạ Tử Hành tính là một người, còn có Diệp Tiễu....Thần Nhiên cũng xem như bạn bè nhở?.....Mặc kệ, tính cả thằng nhóc này vào.
"Cậu giơ ba ngón tay là có ý gì? Ý là bảo cậu ta cút đi hả?"
Lúc này Từ Dĩ Niên mới ý thức được mình đang làm động tác xoè bàn tay đếm ngón tay, nhất thời thẹn quá hoá giận: "....Đúng vậy! Cút!"
Tới trạm y tế, bọn họ đi đến trước phòng bệnh của Diệp Tiễu. Hạ Tử Hành ôm bó hoa to bự mở tung cửa: "Anh Diệp! Xuất viện vui vẻ!"
Trong phòng trống rỗng, không có ai đáp lại.
Hạ Tử Hành ngẩn người, cậu ta quay trở ra nhìn số phòng mới chắc chắn mình không đi nhầm. Từ Dĩ Niên gọi một y tá đi ngang qua: "Làm phiền xin hỏi một chút, bệnh nhân phòng 307 đi đâu rồi?"
Y tá dừng bước: "Cậu nói chàng trai lớn lên rất đẹp mắt phải không? Cậu ấy đã xuất viện từ hôm qua rồi."
Từ Dĩ Niên với Hạ Tử Hành hai mặt nhìn nhau .
"Không kết nối được, Diệp Tiễu tắt máy rồi." Thần Nhiên thả điện thoại xuống bàn, Hạ Tử Hành nghe vậy nhíu mày: "Có phải cậu ấy gặp chuyện gì rồi không? Rõ ràng đã hẹn hôm nay xuất viện."
"Diệp Tiễu chưa từng thất hẹn." Từ Dĩ Niên cũng cảm thấy không đúng, "Mắt cậu ấy còn chưa lành hẳn, có thể một mình chạy đến chỗ nào được?"
Thần Nhiên đột nhiên hỏi: "Bó hoa bách hợp tuần trước, các cậu còn ấn tượng không? Lá thư kẹp trong bó hoa đó...."
Từ Dĩ Niên nhớ lại nói: "Lúc Diệp Tiễu mở thư, mặt ngoài có một con nai màu trắng."
Cậu hơi do dự, không nói ra mình nhìn thấy tên người nhận rất kì lạ.
Hạ Tử Hành hơi suy tư: "Con nai?"
"Cái đó nhìn qua giống như một tấm thư mời....Nếu dùng con nai làm dấu, thành phố Nam Hải chỉ có một nơi như vậy." Thần Nhiên dừng một lát, nói tên một địa điểm, "Dinh thự Bạch Lộc."
Với vị thế là thành phố trọng yếu kết nối bốn phương, Nam Hải có một nền kinh tế phát triển, mang lịch sử lâu đời. Ngoại trừ nhịp sống nhanh, mức tiêu thụ cao phải có của một đô thị loại một, nơi đây còn là một trong số những thành phố tập trung nhiều yêu quái nhất.
Trước đây, dãy núi nằm phía ngoại ô thành phố Nam Hải là đường ranh giới phân chia yêu giới và xã hội loài người, rất nhiều thế gia trừ yêu tập trung ở đây. Đến thời kỳ hiện đại, không ít thế gia vẫn giữ thói quen ngày trước, ngoại trừ nhà họ Đường ra bên ngoài, ba gia tộc lớn còn lại vẫn ở nguyên tại Nam Hải.
Từ Dĩ Niên ngồi xổm trong bóng tối, đợi mục tiêu lên xe ra khỏi biệt thự. Cả khu biệt thự kiêu ngạo toạ lạc tại trung tâm thành phố đắt đỏ, ra cửa là đi thẳng tới CBD, trình độ an ninh đúng là không phụ với giá tiền, bọn họ phải mất không ít công sức mới lẻn vào được.
*CBD: Viết tắt của Central Business District, CBD là một trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.
"Tiểu Từ ca, đến lúc cậu huy tác dụng rồi." Hạ Tử Hành bên cạnh thấp giọng nôn ra một ý tưởng kì lạ, "Lát nữa Hàn Chinh thấy cậu, cậu sẽ____"
"Cướp xe." Từ Dĩ Niên lãnh khốc vô tình.
"...."
Đã qua một ngày một đêm kể từ hôm Diệp Tiễu mất tích. Bọn họ nghe được dinh thự Bạch Lộc tối nay sẽ có một buổi tụ tập riêng. Lá thư Diệp Tiễu từng nhận được trở thành manh mối duy nhất, ba người quyến định đến dinh thự thử vận may.
Dinh thự Bạch Lộc là một trong số những nơi cao cấp nổi tiếng nhất Nam Hải, lại áp dụng hệ thống hội viên, không dễ gia nhập vào. Liên tục dò hỏi nhiều lần, bọn họ nghe được Hàn Chinh là hội viên nơi này, lại nghe nói tối nay hắn cũng đến buổi tụ tập ở dinh thự Bạch Lộc, lập tức quyết định đến nhà họ Hàn nằm vùng.
"Người quen gây án, không thích hợp lắm đâu?" Hạ Tử Hành còn chưa chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đi con đường phạm tội, vùng vẫy giãy chết.
Từ Dĩ Niên chợt nói: "Vệ sĩ của Hàn Chinh mạnh hơn hay chúng ta mạnh hơn?"
Hạ Tử Hành không hiểu cậu có ý gì, vẫn trả lời: "Chúng ta."
"Cái này đúng rồi," Từ Dĩ Niên hết sức chuyên tâm nhìn chăm chú làn xe ra vào, "Chúng ta kéo vệ sĩ của cậu ta đi rồi thay vào đó, cậu ta thật ra sẽ càng an toàn hơn."
Trong nháy mắt Hạ Tử Hành bị logic trộm cướp của cậu làm hết sức kinh hãi, Thần Nhiên đề nghị: "Có thể lừa cậu ta là cục trừ yêu thi hành công vụ, bảo cậu ta hợp tác, lúc sau lại đưa cờ khen thưởng cho cậu ta."
Hạ Tử Hành: "...." Vốn nghĩ cậu là người đáng tin nhất, kết quả cậu hãm hại lừa gạt còn thông thạo hơn!
"Xe tới rồi," Một chiếc SUV xám bạc theo sát ngay sau xe limousine đen nhánh, chậm rãi chạy tới từ cuối đường, Thần Nhiên ra hiệu hai người đừng lên tiếng, "Chuẩn bị đi."
Đoàn xe đi qua đường lớn trồng đầy cây ngô đồng, sắp đến cửa chính khu biệt thự, tài xế bỗng nhiên nhận ra khác thường: "Hình như không đúng lắm, xe phía sau không theo kịp."
Quản gia quay đầu lại nhìn, đúng thật không còn thấy bóng dáng xe phía sau đâu, lập tức khởi động bộ đàm: "Thiếu gia, bên ngài cần cái gì sao?"
Giọng Hàn Chinh từ bộ đàm truyền ra: "Không có gì, tiếp tục lái đi."
"Vậy chúng tôi sẽ lái chậm lái chờ ngài tới."
Hàn Chinh đáp một tiếng.
Tắt cuộc gọi, hắn ném bộ đàm lên xe, giọng điệu không thân thiện hỏi: "Được chưa? Bảo bọn họ đi rồi."
"Được, được, Hàn thiếu đừng nóng giận ha." Hạ Tử Hành một tay đánh ngất vệ sĩ đứng gần. Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn nụ cười thân thiết trên mặt cậu ta, trong đầu xẹt nhanh qua một một loạt câu chuyện tội phạm biếи ŧɦái gϊếŧ người cướp của chiếm đoạt tài sản đẫm máu, trên cổ không ngừng tuôn ra mồ hôi lạnh.
"Có cần trói lên không?" Từ Dĩ Niên đứng ngoài xe nói.
"Tiểu Từ ca!" Hạ Tử Hành thầm kêu khổ không thôi, "Chúng ta không phải là tội phạm thật."
Hạ gục hai tên vệ sĩ, Thần Nhiên với Từ Dĩ Niên một trước một sau lên xe. Nhìn thấy bóng dáng người đi lên cuối cùng, trong mắt Hàn Chinh toát ra vẻ bất ngờ, gương mặt vốn xụ xuống cũng bất giác dịu đi: "Cậu....Các cậu có ý gì?"
"Cục trừ yêu thi hành công vụ." Thần Nhiên nói y như thật, "Buổi tụ tập ở dinh thự Bạch Lộc tối nay có kẻ khả nghi vi phạm điều lệ, bọn tôi chịu trách nhiệm bí mật điều tra, cần mượn thân phận vệ sĩ của cậu."
Hàn Chinh kinh ngạc hỏi: "Cậu nhầm rồi phải không, cái đó và cục trừ yêu liên quan gì đến nhau?"
Thần Nhiên vừa thấy vẻ mặt của Hàn Chinh là nhận ra có thể tình huống không giống như mình dự đoán, trong nháy mắt, hắn quyết định đẩy Từ Dĩ Niên ra cứu sân: "Cậu giải thích đi."
Từ Dĩ Niên gọn gàng dứt khoát: "Hỏi nhiều vậy làm gì? Điều tra bí mật."
Thần Nhiên: "...."
Hạ Tử Hành: "...."
Thần Nhiên và Hạ Tử Hành cực kì hối hận vì đã ôm ấp chờ mong không nên có với Từ Dĩ Niên.
Mà bọn họ không nghĩ tới, Hàn Chinh chỉ giật mình một lát, thế mà không có dị nghị gì nữa, ngược lại còn hơi oan ức nhìn Từ Dĩ Niên: "Vậy....Vậy bỏ đi, tôi phối hợp với các cậu là được."
Thần Nhiên với Hạ Tử Hành liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau là vẻ khiếp sợ mẹ nó vầy mà cũng được. Lúc này Thần Nhiên nhỏ giọng nhắc nhở: "Thư mời."
Từ Dĩ Niên khó hiểu liếc mắt nhìn hắn, không hiểu được Thần Nhiên đang hát cái gì. Hạ Tử Hành nhìn không nổi nữa: "Hàn thiếu, tiểu Từ ca muốn xem thư mời của cậu một chút."
Từ Dĩ Niên: "?"
"Thư mời? Các cậu là đang nói đến cái này hả?" Hàn Chinh duỗi tay đưa phong bì thư tới, "Đây là chứng minh ra vào của dinh thự Bạch Lộc. Đây, bên trong có một tấm thẻ."
Bì thư Hàn Chinh đưa qua có màu vàng nhạt, trên đó vẽ một con nai đường nét rất đẹp. Giống y như đúc cái Diệp Tiễu nhận được.
Thần