Chương 46: Rừng Trắng
"Không phải kỳ tích, mà là hùng mạnh, một năng lực có thể nghiền nát hết thảy mọi thứ"
-
Chưa nói hết lời, hai mắt Diệp Tiễu hoàn toàn mất đi thần thái.
Cả người Từ Dĩ Niên mất sức quỳ rạp xuống đất, tổn thương do vụ nổ và chấn động dữ dội gây ra khiến hai mắt cậu gần như không còn thấy rõ, thế giới trước mắt mơ hồ chỉ còn một màu. Hạ Tử Hành phía xa ngã ngồi dưới đất, Thần Nhiên không thể tin nổi, vẻ mặt sững sờ nhìn chằm chằm thi thể Diệp Tiễu.
Cơn phẫn nộ rít gào tàn sát trong lồng ngực, Từ Dĩ Niên nhìn về đám yêu quái không rõ diện mạo xung quanh, giọng nói chứa đầy căm hận: "Các người chết hết đi."
Vòng xoáy âm u khổng lồ chợt hiện lên bên cạnh Từ Dĩ Niên, đám yêu quái trong kho lớn dồn dập biến sắc.
Bão lốc xoáy là một trong những năng lực đặc trưng của Vũ tộc, tộc này có năng lực vô cùng đặc biệt, cho dù yêu quái mạnh mẽ cũng sẽ không tùy tiện trêu vào. Một khi vòng xoáy thành hình, không chỉ mọi người ở đây bị cắn nuốt, bản thân Vũ tộc cũng rất có thể bởi vì không kiểm soát được vòng xoáy mà theo đó đi đời.
Thằng nhóc này điên rồi à? ! Không muốn sống nữa?
"Gϊếŧ cậu ta, mau gϊếŧ cậu ta!" Trong đám yêu quái phát ra một tiếng quát lớn, những tên xông lên đầu tiên đều bị dòng khí ầm ầm cuốn bay. Vòng xoáy cuộn lên gió lốc màu trắng, luồng gió dời non lấp biển như thể xé ngang đất trời!
Tuyết yêu làm như không thấy mọi thứ xung quanh, sắc mặt hắn tái nhợt, nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống từ tầng hai, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm lỗ máu trên ngực Diệp Tiễu: "Trả lại cho tôi....Trả cậu ấy lại cho tôi!"
"Tiến sĩ!" Ảnh Linh lo lắng cản lại hắn, "Rất nguy hiểm, ngài không thể đến gần nữa đâu!"
"Cút ngay! Cút! !" Giọng Giang Thừa Tuyết bỗng nhiên cất cao, Ảnh Linh cắn răng không cử động, kiên trì cản trước mặt hắn.
Thấy vòng xoáy càng lúc càng tụ lớn, sắc mặt Thần Nhiên trắng bệch, kéo Hạ Tử Hành đang hồn bay phách lạc dậy: "Mau đứng lên! Từ Dĩ Niên hình như mất lý trí rồi!"
"...." Hạ Tử Hành lấy lại tinh thần, tầm mắt chạm vào vòng xoáy khổng lồ cũng chấn động không thôi, vội vàng đứng lên, "Nhất định phải để cậu ấy dừng lại!" Nếu không Từ Dĩ Niên rất có thể bởi vì phản phệ mà mất đi tính mạng!
Ánh bình minh nhỏ vụn hắt xuống, rơi vào đỉnh vòng xoáy như tụ mây mưa. Thần Nhiên và Hạ Tử Hành đón lấy luồng gió cuồng bạo liều mạng tiến lên phía trước, không ngừng hô lên tên Từ Dĩ Niên, thế nhưng người giữa trung tâm bão lốc vẫn chẳng chút lay động, giống như không hề nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Trong đám cuồng phong như đao cắt, Hạ Tử Hành khó khăn thấy rõ vẻ mặt Từ Dĩ Niên, tức khắc cổ họng như bị tảng đá lấp kín, cuối cùng không hô lên được câu nào.
Gió lớn khắp trời cuốn theo cát sỏi thổi qua đôi má hằn đầy vết máu của Từ Dĩ Niên, cậu quỳ gối bên thi thể Diệp Tiễu, từ viền mắt không ngừng tuôn rơi nước mắt. Rõ ràng yêu lực quanh mình ngang tàng tới mức đủ để phá cả kho lớn, dáng vẻ cậu lại yếu ớt lạ thường, dường như chỉ cần chạm vào lập tức vỡ nát.
Hạ Tử Hành không đành lòng nhìn tiếp, giọng nói mang theo nghẹn ngào khàn giọng quát: "Tiểu Từ ca! Cậu tỉnh táo lại đi mà! !"
Thần Nhiên gấp đến mức gào lớn: "Từ Dĩ Niên! !"
Ánh mặt trời chiếu qua bốn vách tường kho lớn đổ nát, soi vào khe nứt mặt tường. Yêu lực bị thuốc ức chế nháy mắt tràn về thân thể chồng chất vết thương, khả năng tự lành trời sinh của ma tộc bởi vậy càng thêm phát huy mạnh mẽ. Úc Hòe giật giật đầu ngón tay, một tay đè lại bả vai của mình, cộp một tiếng bẻ lại khớp xương bị trật. Theo linh thể được triệu hồi ra, miệng vết thương lớn bé trên người anh nhanh chóng khép lại, như là ảnh hưởng của thuốc chưa hề tồn tại bao giờ. Úc Hòe hoạt động cánh tay mỏi nhừ, cuối cùng chậm rãi đứng lên, đi vào trung tâm gió lốc.
Nương theo ánh mặt trời vừa ló dạng, một bóng người từ sau nhẹ nhàng ôm lấy Từ Dĩ Niên.
"Được rồi, không sao đâu." Cánh tay thon dài vòng qua bả vai Từ Dĩ Niên, dịu dàng ôm cậu tiến vào lồng ngực, "Em làm rất tốt rồi."
"Bất kể em muốn gϊếŧ ai, anh đều giúp em." Úc Hòe nhỏ nhẹ nói, dùng một cách có thể gọi là vô lý dỗ dành cậu, "Dừng lại đi em, sẽ bị thương đấy."
Từ Dĩ Niên nghe được lời trấn an êm dịu bên tai, loáng thoáng trông thấy giữa không trung lơ lửng linh thể, cậu ngơ ngác nhìn chúng, vẫn không nhúc nhích.
Ngón tay Úc Hòe hướng lên trên, từ bả vai chạm vào phần gáy mịn màng, cuối cùng không nặng không nhẹ nặn nặn một cái, như đang vuốt ve một con mèo nổi nóng.
"Ngoan, đừng khiến anh lo lắng."
Từ Dĩ Niên chậm chạp phản ứng lại, thì ra Úc Hoè đã khôi phục năng lực rồi.
Phía sau truyền đến nhiệt độ cơ thể của một người khác, thân hình bao bọc lấy cậu rắn chắc hữu lực, hơi thở quen thuộc ẩn chứa cảm giác toàn không gì sánh bằng, khiến cậu không kiểm soát được sinh lòng dựa dẫm.
Mệt mỏi quá.
Một khi thả lỏng xuống, thần kinh căng chặt như bị kéo vào đầm lầy, Từ Dĩ Niên chậm rãi nhắm mắt lại, dựa vào lồng ngực Úc Hoè lâm vào hôn mê.
Tiếng gió rít gào trong phòng im bặt lại, vòng xoáy mịt mù cũng theo đó tan biến đi. Một tay Úc Hoè ôm Từ Dĩ Niên, tay kia quấn quanh vài sợi dây rối, ngón tay anh kéo một cái, dây rối như tơ nhện liên tiếp đâm vào cổ đám yêu quái, trong nháy mắt đám này trở mặt thành thù, tự gϊếŧ lẫn nhau. Ảnh Linh phải dốc hết toàn lực gϊếŧ chết yêu quái đánh tới để bảo vệ tiến sĩ, trong một mảnh hỗn loạn, Tuyết yêu chẳng hề quan tâm, hắn trực tiếp chạy về phía Diệp Tiễu.
"Tiến sĩ!" Ảnh Linh một đao chém đứt đầu yêu quái, vội vàng chạy theo phía sau.
"Cho tôi, giữ lấy cậu ấy cho tôi....!" Thi thể Diệp Tiễu gần trong gang tấc, Giang Thừa Tuyết không ngừng lặp lại, gương mặt thanh thoát hiện ra đầy vẻ cố chấp bệnh hoạn. Bỗng nhiên yêu lực lướt qua bên người, Tuyết yêu dừng lại bước chân , Ảnh Linh phía sau bị sức mạnh vô hình chém ngang người, trước khi chết vẻ mặt kinh ngạc, như không đoán được mình sẽ dễ dàng mất đi mạng sống như vậy.
Bản năng khiến Giang Thừa Tuyết đứng bất động tại chỗ, nỗi sợ hãi đến muộn tràn ngập trong lòng, hắn khó mà khống chế cơn run rẩy, đối diện với một đôi mắt màu tím sẫm.
Từ khi còn rất nhỏ, hắn đã biết ma tộc là yêu quái hùng mạnh nhất trên đời.
Tộc Tuyết yêu vốn am hiểu khống chế tinh thần, Tuyết yêu có thể vận dụng năng lực đến mức cực hạn vốn dĩ ngàn dặm mới tìm được một, so với những đồng tộc khác, năng lực của hắn thật sự vô cùng tẻ nhạt. Khi đó hắn căm ghét bản thân nhỏ yếu, thậm chí hận cả huyết thống tầm thường của mình, vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị ma tộc, tình cảm phức tạp khiến đầu hắn nảy sinh ý định tự tay tạo ra ma tộc.
Qua đi nhiều năm, thí nghiệm sắp hướng tới hoàn mỹ, năm năm trước ma tộc gần như chết sạch hoàn toàn, hắn cho rằng mình sẽ tạo ra thể thí nghiệm càng mạnh mẽ hơn, giẫm nát ma tộc dưới gót chân.
Nhưng ngay thời khắc này, hắn bỗng nhiên nhận ra, đôi mắt phía trước vẫn xa không với tới y như quá khứ.
Xương cốt tứ chi truyền đến cơn đau dữ dội, hai mắt Giang Thừa Tuyết như muốn nứt ra, cả người ngã ầm xuống đất. Nỗi đau đục tim khoét gan khiến hắn gần như không thể suy nghĩ được gì, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu lên, hốt hoảng trông thấy ác ý không hề che giấu trong mắt Úc Hoè.
Đây là trả thù.
Giang Thừa Tuyết ngay lập tức phản ứng lại.
Hắn dùng huyết khế tổn thương Từ Dĩ Niên, cho nên bây giờ đến lượt hắn.
Đau đớn xuyên thấu cả người không giảm mà còn tăng, Giang Thừa Tuyết chỉ cảm thấy như bị trực tiếp lột da rút gân, nạo xương xát muối, hắn đau đến mức lăn lộn dưới đất, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hạ Tử Hành với Thần Nhiên cùng vọt qua đây, Hạ Tử Hành ôm lấy thi thể lạnh như băng của Diệp Tiễu, căm hận nhìn về Tuyết yêu đang gào đến tê tâm liệt phế phía xa. Dù có phẫn nộ đến tột cùng, Thần Nhiên cũng không dám chần chờ thêm giây nào: "Cứ tiếp tục như vậy....Không có vấn đề gì chứ?"
"Không chết được." Úc Hoè liếc nhìn Tuyết yêu nước mắt giàn giụa, vẻ mặt lạnh lùng như thể nhìn một vật chết không có sinh mệnh. Trong kho lớn ngập tràn gió tanh mưa máu, dưới sự điều khiển của dây rối, một tên yêu quái cuối cùng gϊếŧ chết đồng bạn đã giơ đao tự sát, máu tươi phun ra hoà vào núi thây biển máu, cảnh tượng bốn phía hệt như địa ngục.
Úc Hoè rũ mắt, nhìn vào phù văn màu máu bên gáy Từ Dĩ Niên.
Mảnh phù văn đó in dấu lên làn da trắng nõn, không nhìn kỹ khó mà phát hiện, nhưng mỗi khi huyết khế phát tác, phù văn sẽ lan từ cổ đến toàn thân, khiến Từ Dĩ Niên khổ sở không sao chịu nổi.
Ngón tay lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve hoa văn đỏ thẫm, trong mắt Úc Hoè đầy vẻ u ám.
Ầm!
Tiếng va chạm dữ dội truyền đến từ trên đầu, mặt sàn dưới chân theo đó chấn động. Hạ Tử Hành ngẩn người: "Tiếng gì vậy?"
Úc Hoè: "Phía trên đánh xuống đây."
Thần Nhiên kinh ngạc hỏi: "Sao lại thế này, không phải cục trừ yêu đến chứ?"
Theo lý mà nói, từ lúc gửi tin tức đi đến bây giờ đã trôi qua một đêm, cục trừ yêu đáng lẽ phải đến khống chế hiện trường từ lâu rồi, thế nhưng tình huống trước mắt hình như không phải như thế. Rõ ràng các thể thí nghiệm đều ở kho lớn, chẳng lẽ là....!
"Tháp Đen luôn bất mãn với điều lệ." Úc Hoè lạnh lùng nói, "Trước đây bọn họ luôn trong tình thế không thể không nghe theo quản lý. Thật ra mấy năm nay dã tâm không nhỏ, những tù nhân bị xoá bỏ thân phận chính là quân đội bọn họ bí mật bồi dưỡng."
Như vậy, Tháp Đen đối xử dung túng với các tù nhân đặc biệt đã có lời giải thích.
Sau khi hai giới phân chia quyền lực, Tháp Đen thuộc về yêu giới. Điều lệ chung sống hoà bình có tác dụng ràng buộc Tháp Đen rất nhiều. Cái chết của Tuyên Đàn khiến quan hệ giữa hai giới lần nữa rơi vào tình trạng đóng băng, mấy năm gần đây thường có mấy trận xung đột không lớn thì bé, Tháp Đen đương nhiên càng không muốn bị điều lệ quản chế, ngay cả lúc Tuyên Đàn còn sống, cái nhà giam này cũng không tuân theo quản lý như vậy.
Úc Hoè nói xong, nhìn về phía hai trừ yêu sư đang khiếp sợ không thôi: "Chăm sóc Từ Dĩ Niên giúp tôi."
Thần Nhiên cảm giác được gì