Chương 48: Lừa Người
"Thì ra hôn khế nào cũng đều phải hôn một cái"
-
"Khụ khụ....Khụ khụ khụ khụ!" Từ Dĩ Niên sửng sốt, trong nháy mắt còn tưởng là mình đang nằm mơ, cũng không biết rốt cuộc đây được tính là mộng đẹp hay mẹ nó là ác mộng nữa.
Úc Hoè thấy cậu ho không ngừng, biết là cậu bị doạ thật rồi, hơi có ý đồ xấu vỗ vỗ lưng cậu, cứ như người cố ý nói mập mờ không phải là mình: "Bình tĩnh chút, không phải là ý cậu nghĩ đâu."
"Cậu bị tiến sĩ hạ huyết khế, trước mắt không rõ chủ khế là ai. Ngoại trừ gϊếŧ chết chủ khế, huyết khế còn một cách giải quyết khác." Úc Hoè dừng lại một lát, "Tìm một chủ khế mới càng mạnh mẽ hơn đính lại huyết khế, huyết khế mới sẽ bao trùm lên huyết khế cũ, nhưng từ nay về sau, cậu vẫn cần đến máu của chủ khế mới để kéo dài mạng sống."
Nói cách khác, đây là nhảy từ cái hố này sang cái hố khác, thực chất tính mạng của cậu vẫn nằm trong tay chủ khế. Từ Dĩ Niên trực tiếp bỏ qua cách này: "Nếu tìm được chủ khế trước khi huyết khế phát tác lần nữa, rồi gϊếŧ kẻ đó____"
"Căn bản là không thể." Úc Hoè đập chết ảo tưởng của cậu, "Dưới tình huống bình thường huyết khế mỗi tháng phát tác một lần, nhưng tần suất nửa năm đầu sẽ không biết chắc được. Có thể không tới một tháng, huyết khế trên người cậu sẽ lại phát tác."
Nhớ tới phù văn đỏ như máu ăn sâu vào cơ thể mang đến cơn đau bò lên khắp người, sống lưng Từ Dĩ Niên rét run. Cậu hiểu được ý của Úc Hoè, cho dù đủ một tháng cũng chưa chắc cậu có thể tìm được chủ khế, càng khỏi nói gϊếŧ chết người này.
"Ma tộc có một loại hôn khế đặc biệt. Khác với những loại hôn khế bình thường khác, hôn khế của ma tộc chỉ lưu truyền trong tộc, đè lên tất cả các loại khế ước khác. Đính hôn khế với tôi, huyết khế trên người cậu sẽ theo đó giải trừ."
Không đợi Từ Dĩ Niên nói chuyện, Úc Hoè lại nói: "Tiến sĩ nói chủ khế là một Khởi La, năm năm trước tham gia gϊếŧ hại ma tộc."
Từ Dĩ Niên giật mình, lập tức âm thầm nắm chặt ga giường.
"Chuyện này ít nhiều liên quan đến tôi. Chờ đến khi gϊếŧ chết chủ khế, chúng ta sẽ xoá bỏ hôn khế."
Từ Dĩ Niên trầm mặc một lúc lâu, mặt lộ vẻ do dự: "Không còn cách nào khác?....Đính hôn khế ma tộc, chắc chắn có thể giải hả?"
Đây là lần đầu tiên cậu nghe nói ma tộc còn có hôn khế, lúc trước cậu đính hôn với Úc Hoè, Đường Phỉ làm người chứng hôn, hôn khế bọn họ đính là loại mọi người đều biết rõ, ngoại trừ tượng trưng cho quan hệ thân thiết, còn giới hạn tác dụng trong đối thoại. Nhưng hôn khế ma tộc mà Úc Hoè nhắc tới này có thể trực tiếp loại bỏ các khế ước giữa đôi bên khác. Loại hôn khế bá đạo như vậy cậu chưa từng nghe thấy bao giờ, cậu lo lắng tương lai không thể giải trừ, làm hại Úc Hoè phải buộc vào cùng cậu.
Úc Hoè nghe ra cậu do dự, ánh mắt hơi trầm xuống, giọng điệu không nóng không lạnh: "Nếu cậu không muốn dính líu tới tôi, tìm ba mẹ cậu, tìm sư phụ cậu, chắc chắn bọn họ có cách cứu cậu càng chu toàn hơn."
Từ Dĩ Niên cảm thấy hình như anh không vui lắm, biết anh sẽ không lấy loại chuyện này ra đùa giỡn, nhất thời không biết phải làm sao. Cậu không có cách nào nói ra băn khoăn trong lòng mình, thế nhưng không giải thích lại có vẻ không biết điều quá, còn chưa nói Úc Hoè không liên quan đến việc này, đưa ra cách này cũng là để giúp cậu.
Từ Dĩ Niên uể oải nói: "....Tôi nợ anh rất nhiều."
Cậu ủ ê chán nản, lông mi dài buông thấp xuống, đổ lên một cái bóng trên gương mặt trắng nõn. Không giống với vẻ ngoài, Từ Dĩ Niên nói chuyện làm việc cơ bản sẽ không chuyển hướng đi. Biết cậu nói như vậy là không có suy nghĩ gì khác, vẻ mặt Úc Hoè dịu lại, nhẹ giọng nói: "Đây chẳng qua chỉ là một cái khế ước, không thật sự ảnh hưởng gì lớn đến đôi bên, cậu không cần phải nghĩ nhiều, đợi đến lúc có thể giải trừ thì giải trừ là tốt rồi."
Rõ ràng thái độ Úc Hoè mềm xuống, Từ Dĩ Niên càng thêm khó hiểu, nhịn không được hỏi: "Anh phí sức như vậy cứu tôi làm gì? Vừa nãy anh....Không phải là muốn đánh tôi hả?"
"...." Úc Hoè hiếm thấy không nói nên lời.
Như vậy xem ra, Từ Dĩ Niên không có bỏ câu tùy anh xử lý đậm ý ám chỉ nghe vào tai, Úc Hoè hỏi lại một câu không rõ nghĩa: "Cậu thấy sao?"
"Tôi...." Từ Dĩ Niên há miệng, lúc này Úc Hoè đánh gãy cậu, cố ý kéo chủ đề trở lại: "Không có vấn đề thì bây giờ đính hôn khế đi."
"Bây giờ luôn á?" Từ Dĩ Niên sửng sốt.
"Không thì sao, còn muốn đặt mười bàn thông báo bạn bè thân thiết đến dự?"
Từ Dĩ Niên bị đâm một nhát, muốn phản bác lại không biết bắt đầu từ đâu. Úc Hoè cắn rách ngón tay, đầu ngón tay thon dài trắng nõn trào máu, anh đặt tay lên môi Từ Dĩ Niên: "Liếm tay tôi."
Não Từ Dĩ Niên ầm một tiếng nổ tung, cảm giác được đầu ngón tay đang đặt trên môi mình, hơi nóng lập tức chạy từ hai má lên thẳng đỉnh đầu, cậu hơi tránh về sau, ấp úng hỏi: "Liếm...Liếm ngón tay anh? Đây là muốn làm gì?"
"Hôn khế của ma tộc cũng lấy máu làm vật dẫn, hai bên cần trao đổi máu." Úc Hoè thản nhiên giải thích, không biết có phải ảo giác của Từ Dĩ Niên hay không, mặc dù giọng anh bình tĩnh, cậu luôn cảm thấy trên mặt Úc Hoè chắc chắn mang theo ý cười. Úc Hoè bổ sung thêm một câu: "Trên mặt đất có trận pháp, khế ước cũng đã bắt đầu. Được rồi, mở miệng ra nào."
Từ Dĩ Niên không thể nhìn thấy trận pháp hoa văn tím sẫm phức tạp dưới giường, như là tán cây xoè rộng bốn phía, cậu và Úc Hoè đứng tách biệt hai bên trái phải trận pháp. Cảm nhận được yêu lực mạnh mẽ, Từ Dĩ Niên bất chấp há miệng ra, chạm vào đầu ngón tay Úc Hoè.
Úc Hoè đứng ở bên giường, rũ mắt nhìn chăm chú dáng vẻ bây giờ của cậu, bởi vì ngượng ngùng, động tác Từ Dĩ Niên rất chậm, lông mi cũng run rẩy mất tự nhiên. Đến khi nơi đầu ngón tay thật sự được chạm vào, ánh mắt yêu tộc nguy hiểm tối sầm lại, không một tiếng động liếm liếm răng nanh.
Từ Dĩ Niên cảm thấy cũng được rồi, cậu hơi lùi về sau, đỏ mặt thấp giọng nói: "Được rồi phải không?"
Úc Hoè khẽ đáp một tiếng, sau đó hỏi: "Tôi giúp cậu, hay là tự cậu tới?"
"Tôi tự cắn!" Từ Dĩ Niên lập tức trả lời. Dưới tình huống khiến người ta hết sức xấu hổ, cơ thể chưa lành bộc phát ra tiềm năng kinh người, cậu nhanh chóng cắn rách ngón tay mình, giơ ra ý bảo Úc Hoè, "Đây."
Không qua bao lâu, Úc Hoè cúi người xuống.
Tay Từ Dĩ Niên run lên một cái, trên người nổ tung vô số ánh điện be bé.
Anh anh thế mà....Ngậm lấy....!
Đôi mắt không