Chương 62: Uốn Nắn
"Luyện tập với anh, bắt đầu từ hôn môi trước"
-
Ra ngoài dạo một vòng, về lại điểm tình báo đúng lúc đang vui chơi.
Khắp nơi trong biệt thự là đám yêu quái tìm kiếm niềm vui, khách ngồi đầy bàn đánh bạc hô hào la hét, mùi thuốc lá và rượu mạnh nồng nặc gay mũi. Từ Dĩ Niên với Úc Hoè đi ngang qua mấy đôi uyên ương hoang dã đang thân mật, nữ yêu dựa trên tường bỗng nhiên hét lên một tiếng, Từ Dĩ Niên hơi xấu hổ, Úc Hoè mặt không đổi sắc, lúc nữ yêu híp mắt nhìn sang đây, anh duỗi tay ôm lấy vai Từ Dĩ Niên.
*Uyên ương hoang dã: chỉ những đôi nam nữ đang abcxyz với nhau á, lên baidu tìm cái từ này mà toát mồ hôi hột ????
"Đừng hòng chối cãi nhá!" Tiếng nói phấn khởi của Nghê Âm thu hút sự chú ý của Từ Dĩ Niên. Cô ngồi ở vị trí chủ toạ trên bàn dài, dung mạo quyến rũ gợi cảm, nếu bỏ qua động tác vỗ bàn rầm một cái thì cũng gọi là xinh đẹp động lòng người, "Đưa tiền đây, nhanh lên!"
Đám yêu quái cả bàn đều ủ rũ, lần lượt móc ra đá tủy xanh gần như xếp được thành núi. Hai tay Nghê Âm gom lại, ôm đống đá sáng lấp lánh vào trong lòng, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc: "Nhiều tiền quá. Đứa nhỏ này đúng là không làm người ta thất vọng mà...."
Đám yêu quái tham gia đánh cược vẫn còn cảm thấy khó mà tin nổi: "Cái đệch, không ngờ lão đại bị hạ gục nhanh như vậy, lúc trước vừa nghe muốn cược hai người bọn họ bao lâu thì ở bên nhau, tôi trực tiếp cược không có khả năng."
"Tôi tốt hơn cậu một tí, tôi cược ba năm."
"Tôi còn nghĩ cậu ấy sẽ đánh gϊếŧ cả đời, đời này đoạn tình tuyệt dục, ai mà ngờ cuối cùng lại ngã trên người một tên quỷ nhân loại."
"Nghê Âm được quá nha, chỉ cô cược một tuần, tiểu Tạ cũng không cược chuẩn bằng cô đâu."
Nghê Âm ném qua một ánh mắt quyến rũ cho tên yêu quái vừa nói chuyện, thấy Từ Dĩ Niên, cô phất tay lớn tiếng gọi: "Nhóc đáng yêu!"
Tiếng xưng hô kỳ lạ này khiến ánh mắt cả phòng tập trung lên người cậu, khoé miệng Từ Dĩ Niên giật một cái, đi đến phía Nghê Âm.
Nếu không phải có Úc Hoè ở đây, Nghê Âm suýt nữa thì định hôn cậu một cái, cô vơ lấy một nắm đá tủy xanh, nhét thẳng vào trong tay Từ Dĩ Niên: "Cho nè, đây là tiền mừng của tôi! Chúc cậu với lão đại trăm năm hảo hợp!"
Thấy Úc Hoè, đám yêu quái tham gia đánh cược bắt đầu trêu chọc: "Ông chủ, chúng mình có thể kiềm chế lại một tí không, sao rơi vào tay giặc nhanh thế?"
Từ Dĩ Niên biết thứ này đáng giá ngàn vàng, theo bản năng liếc mắt nhìn sang Úc Hoè.
"Nhận đi." Úc Hoè nói, "Bọn họ lấy chuyện này ra đánh cược, đúng là nên thu chút tiền."
"Đúng đúng đúng!" Nghê Âm thắng tiền đang ngập tràn phấn khởi, miệng nói không ngừng, "Nghe lời chồng cậu đi."
"Được, cảm ơn." Ngoài mặt Từ Dĩ Niên tự nhiên nhận đá tủy xanh, trong lòng lại chấn động dữ dội, đầy đầu đều là tiếng chồng cậu Nghê Âm thốt ra, hơi không chú ý lảo đảo một cái, may mà nhờ Úc Hoè đỡ cậu mới đứng vững được.
"Đang nghĩ gì đó?" Úc Hoè buồn cười hỏi, "Đi đường mà cũng vấp ngã nữa à?"
Từ Dĩ Niên đối diện với anh một lát, dùng sức lắc lắc đầu: "Không có gì."
Đại sảnh lầu một đã bắt đầu ma quỷ múa loạn, Úc Hoè với Từ Dĩ Niên lên lầu. Từ Dĩ Niên theo thói quen định đi về phòng mình, Úc Hoè giữ lại eo cậu, khiến cậu không có cách nào tiếp tục đi lên phía trước: "Một mình đi đâu đấy."
Từ Dĩ Niên dừng bước lại, tự nhiên kéo tay Úc Hoè qua: "Đi, cùng nhau đi."
Cậu đang định dẫn Úc Hoè về phòng mình, Úc Hoè lại trở tay nắm ngược lại cậu, từ phía sau vòng qua cả người cậu. Lưng Từ Dĩ Niên dán chặt vào lồng ngực rắn chắc của yêu tộc, bị ép rẽ hướng một cái, cứ nửa đẩy nửa ôm như thế bị đưa về phòng Úc Hoè.
Úc Hoè duỗi tay khoá cửa, đè nặng cậu hôn lên. Hơi thở tràn ngập tính xâm lược vây cậu vào trong không gian nhỏ hẹp, Từ Dĩ Niên bị hôn đến choáng váng, Úc Hoè hôn từ mặt trượt xuống, cắn cắn bên cổ trắng nõn của cậu, thấp giọng hỏi: "Còn đau không?"
"....Hả?" Từ Dĩ Niên không phản ứng kịp, vẻ mặt mờ mịt, "Cái gì còn đau không?"
Úc Hoè cúi đầu ghé vào tai cậu nói gì đó, tay Từ Dĩ Niên run lên, đá tủy xanh đáng giá ngàn vàng rơi hết xuống đất. Cố tình Úc Hoè được một tấc lại muốn tiến một thước, lòng bàn tay lạnh lẽo thong thả vuốt ve mặt cậu, giống như dụ dỗ: "Cho anh nhìn thử xem."
Từ Dĩ Niên nhịn không được hơi nghiêng đầu đi.
Chỉ có nhìn? Anh sẽ chỉ nhìn thử xem thôi cơ á?
Động tác hơi tránh đi này khiến yêu tộc đang vuốt ve cậu cười khẽ một tiếng, ngay sau đó, cả người Từ Dĩ Niên bị bế đứng lên, hai chân không thể chạm đất, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào Úc Hoè.
Thấy Úc Hoè ôm cậu đi về phía nhà tắm, Từ Dĩ Niên cứng đờ: "Còn tiếp tục? Quên đi thôi."
Úc Hoè không để ý đến cậu, một cước đá văng cửa phòng tắm, Từ Dĩ Niên nhìn thấy mình trong gương bị anh ôm giống như ôm trẻ con, lập tức đỏ mặt nóng tai, vùng vẫy muốn trượt từ lồng ngực anh xuống. Úc Hoè nâng nâng cậu lên, hai người đối mắt nhìn nhau, Úc Hoè không mặn không nhạt nói: "Em vẫn nên chừa lại chút sức đi."
Khắp người Từ Dĩ Niên nổi hết cả da gà. Úc Hoè mở nước, trực tiếp thả cậu vào trong bồn tắm. Quần áo rất nhanh đã ướt đẫm, Từ Dĩ Niên víu bồn tắm muốn thuyết phục anh: "Không đúng, lúc này mới qua bao lâu đâu, chúng mình còn nhiều thời gian mà phải không?"
Vừa dứt lời.
Cậu bị nước ấm chảy lên mặt.
Úc Hoè dùng tay dính nước chọc chọc trán cậu, thấy Từ Dĩ Niên ngơ ngác nhìn sang đây, cuối cùng anh không nhịn được cười ra tiếng.
Từ Dĩ Niên còn chưa hiểu rõ rốt cuộc anh có ý gì, Úc Hoè khoa trương a một tiếng, như là bỗng dưng phản ứng lại được: "Không phải là em nghĩ đến....?"
Anh vừa nói vừa sâu xa nhìn Từ Dĩ Niên: "Niên Niên, chỉ nghĩ về những chuyện này là không được đâu."
"....? ? ? ?" Từ Dĩ Niên bị anh phản công, dưới cơn tức giận, cậu giật lấy vòi hoa sen phun vào mặt anh.
-
Từ trong phòng tắm đi ra, Từ Dĩ Niên thay quần áo sạch sẽ, nhớ lại chuyện vừa rồi vẫn còn nghiến răng nghiến lợi.
Làm một trận lớn như vậy, cuối cùng lại là để trêu cậu.
Trước đây Úc Hoè như vậy hả? Làm sao càng ngày sống càng chó thế?
Hơn nữa thế mà còn đè lại cậu xem.....
Từ Dĩ Niên chậc một