Chương 66: Bá Đạo
"Không được, bạn trai của anh ấy quản rất nghiêm"
-
Buổi tối về nhà, Từ Dĩ Niên liếc nhìn điện thoại.
Trên điện thoại có người nhắn tin cho cậu, tiếc là cậu không quen ai cả. Từ Dĩ Niên lướt nhìn một vòng, cơ bản đều là đám hồ bằng cẩu hữu hẹn cậu đi ăn chơi phóng túng, đang chuẩn bị thoát ra khỏi phần mềm chat, một tin nhắn tag tất cả mọi người đột nhiên nhảy lên.
Nhóm chat này bình thường đều cài trạng thái tắt thông báo, Từ Dĩ Niên liếc mắt nhìn, phát hiện đây là nhóm chuyên ngành ở trường đại học của cậu. Cố vấn học tập gửi một thông báo lên nhóm, nói là gần tới cuối kì, trường sẽ kiểm tra chặt chẽ tình hình lên lớp, bảo mọi người đi học đừng chơi điện thoại, nghiêm túc nghe giảng, không được đi muộn về sớm hay nghỉ học.
"Suýt nữa thì quên mình còn là học sinh." Từ Dĩ Niên lẩm bẩm, vốn định không quan tâm đến tin nhắn này, trong đầu chợt nảy lên một ý tưởng.
Vườn trường đại học....Chắc là phù hợp để yêu đương lắm nhở?
Từ Dĩ Niên càng nghĩ càng thấy hợp lý, hơn nữa cậu chưa từng tiếp xúc với người thường ở trường học, trong lòng không khỏi sinh ra một tí tò mò.
Tính của cậu là nghĩ gì hành động ngay, Từ Dĩ Niên xoay người xuống giường, đúng lúc cửa phòng bên cạnh cũng mở, Úc Hoè hình như chuẩn bị đi ra uống nước, Từ Dĩ Niên vội vã gọi anh lại.
Yêu tộc vóc dáng cao lớn liếc nhìn cậu một cái, lười biếng hỏi: "Thiếu gia lại có gì muốn phân phó?"
Khoảng thời gian này ở chung, anh đã quen với việc Từ Dĩ Niên vừa gặp như đã quen thân. Ra khỏi thư viện học viện Phù Diêu, Từ Dĩ Niên không cần nghĩ ngợi cứ vậy theo anh về nhà, lúc tối ăn cơm cũng không cảm thấy có gì không đúng, nghiễm nhiên coi đây thành nhà của mình.
"Gần đây anh không có việc gì phải không?"
Úc Hoè không tỏ rõ ý kiến: "Làm sao?"
Từ Dĩ Niên cười với anh: "Hôm nay anh dẫn tôi đến trường học yêu tộc, mấy ngày nữa tôi dẫn anh đến trường học của nhân loại bọn tôi dạo một vòng."
Từ Dĩ Niên vừa nói vừa suy tính trong lòng, cậu phải tra thông tin của trường đại học Nam Hải trước, chuẩn bị một tí, nếu không đến lúc đó đi học ở đâu cũng không biết.
"Cậu vậy mà vẫn còn đi học?" Úc Hoè ngạc nhiên liếc mắt nhìn cậu, "Tôi còn tưởng cậu chỉ cần thu xếp về kế thừa gia nghiệp thôi là được cơ đấy."
Từ Dĩ Niên bí hiểm nói: "Không hiểu cái này đâu, hai tay tôi cũng không rảnh."
Úc Hoè bị cậu chọc cười, lắc đầu: "Nếu tôi là ba mẹ cậu, tôi phải đánh chết cậu."
Nói thì nói vậy, buổi sáng ba ngày sau, hai người vẫn cùng nhau tới cổng phía đông đại học Nam Hải. Thấy Từ Dĩ Niên vào trường còn mở bản đồ, Úc Hoè không biết nên nói cậu cái gì cho phải.
"Thôi xong," Từ Dĩ Niên nhìn bản đồ nửa ngày, vẻ mặt ngưng trọng, "Vào sai cổng rồi, từ đây đi qua còn tận 5 km nữa."
"Không phải có xe đưa đón à?" Úc Hoè ý bảo chiếc xe phía xa xa đang chạy tới, "Đó, đúng lúc đến đây."
Từ Dĩ Niên lúng túng nói: "Tôi không mang thẻ học sinh."
Nói đúng ra, căn bản cậu không có thẻ học sinh.
Từ Dĩ Niên lại ở trong lòng thầm mắng hệ thống ngu ngốc không đáng tin thêm lần nữa, chứng minh cũng không làm đủ cho cậu.
"...." Giọng điệu Úc Hoè lạnh xuống, "Từ Dĩ Niên."
"Chờ tí chờ tí! Đừng gấp," Từ Dĩ Niên sợ anh không kiên nhẫn lại đánh chết mình, "Chúng ta lên xe trước, tôi tìm một người mượn thẻ."
May mà trên xe nhiều người, cậu thuận lợi mượn được thẻ của một nữ sinh. Chỗ Từ Dĩ Niên ngồi là ngoài cùng bên trái, xe đưa đón không có cửa, cậu nhìn hoa đào nở rộ hai bên đường, không kìm lòng được cảm thán: "Trường học này...." Từ Dĩ Niên bỗng nhiên phản ứng lại, bổ sung: "Ý tôi là trường học của bọn tôi, đẹp thật á."
Úc Hoè nghiêng đầu, thấy Từ Dĩ Niên còn rất nghiêm túc, nắng xuân ấm áp chạm lên mặt cậu, lông mi cong cong hấp dẫn ánh nhìn hơi cả anh đào sum suê.
Úc Hoè nhìn cậu, nhẹ nhàng đáp: "Đúng là rất đẹp."
Xe đưa đón dừng lại ở cửa vào. Đúng lúc tan học, đám sinh viên ùn ùn kéo ra ngoài, thấy Từ Dĩ Niên chuẩn bị ngược dòng người đi tới cầu thang, Úc Hoè hỏi: "Dẫn đến trường mà cậu nói là dẫn tôi đến học?"
Từ Dĩ Niên đáp một tiếng: "Phải đó."
Căn cứ theo thân phận hệ thống cho, chuyên ngành của Từ Dĩ Niên là Quản trị kinh doanh. Tối hôm qua cậu kiểm tra thời khoá biểu, sáng có một tiết toán cao cấp học cùng với mấy chuyên ngành khác.
Tuy đây cũng là lần đầu tiên Từ Dĩ Niên tới, cậu lại trực tiếp đặt luôn mình vào vị trí chủ nhà: "Anh chưa từng lên lớp toán cao cấp bao giờ phải không, dẫn anh đến trải nghiệm thử."
Úc Hoè không nói nên lời, đi theo cậu lên lầu, ngồi xuống chỗ trống trong phòng học. Vị trí của bọn họ ngồi dựa vào sau, lục tục có thêm không ít sinh viên đến. Nam sinh vừa tới vốn vừa ngáp một cái bày ra vẻ mặt mệt mỏi, thấy Từ Dĩ Niên, cơn buồn ngủ cũng sợ đến mức nghẹn trở về.
Trần Độ đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu, trông ngạc nhiên cứ như vừa phát hiện ra lục địa mới: "Xảy ra chuyện gì thế hả Niên? Cậu cũng biết tới học nữa á?"
Từ Dĩ Niên thấy gương mặt này hơi quen quen, nghĩ nửa ngày, mới nhớ ra người này là nhị thế tổ cùng chơi bời ở hồ bơi trong biệt thự, là anh em tốt hệ thống sắp xếp cho cậu.
Từ Dĩ Niên lại bày lý do vừa nãy ra: "Trải nghiệm sinh hoạt vườn trường một chút."
May mà Trần Độ cũng không cảm thấy cậu nhất thời hứng khởi có gì kỳ lạ, ngược lại còn lải nhải liên mồm: "Hôm đó cậu cứ vậy bỏ đi, tiểu Lê nhắc cậu cả buổi, hay là tôi cho cậu cách liên hệ với cô ấy nhá?"
Từ Dĩ Niên mờ mịt hỏi: "Tiểu Lê là ai?"
"Là em gái xinh nhất ấy!" Trần Độ chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Cậu làm cái gì đấy, tên người ta mà cũng không nhớ?"
Tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên dạy toán cao cấp đi đến trước cửa phòng học, tiếng nhao nhao nói chuyện dần im bặt.
Từ Dĩ Niên đang định từ chối, Úc Hoè chợt hỏi: "Từ Dĩ Niên, sách giáo khoa của cậu đâu?"
Nghe thấy mấy câu người này nói với Từ Dĩ Niên, trong lòng anh không hiểu sao hơi khó chịu, theo bản năng đánh gãy bọn họ.
"À, tôi không có sách giáo khoa." Từ Dĩ Niên không phát hiện ra anh không biết nói gì, chỉ nghĩ Úc Hoè làm học bá thành quen, nhìn không nổi dáng vẻ lười nhác của cậu, "Trần Độ, cậu có nghe giảng bài không? Không nghe thì cho tôi mượn sách giáo khoa đi."
Thấy Úc Hoè, Trần Độ không thèm đếm xỉa đến em gái hay không em gái gì nữa, phấn khởi dùng hai tay dâng sách giáo khoa tới: "Anh lớn, anh cũng ở đây hả?"
Giữa giới trừ yêu và xã hội người thường vẫn có những rào cản tự nhiên, trừ yêu sư luôn nhận được kính trọng. Mà đám thiếu gia này bình thường ngang ngược thành quen, hôm đó tự dưng bị Sơn quỷ đả thương cả người, trừ yêu sư chấp hành nhiệm vụ còn hờ hững với bọn họ, trong lòng ai nấy đều hơi nén giận. Lúc sau Trần Độ đi hỏi thăm tên trừ yêu sư này, vừa nghe nói lai lịch của anh, cằm suýt nữa thì rơi xuống đất.
Thảo nào.
Đổi lại thành hắn, đừng nói để ý đến sống chết của con người, dùng thân phận này thôi đã có thể bước thẳng lên trời rồi.
"Không đúng, anh ta làm vệ sĩ cho cậu thật à?" Trần Độ phản ứng lại kinh ngạc nhìn Từ Dĩ Niên, nhất là lúc thấy Từ Dĩ Niên còn gật đầu, hết sức khiếp sợ nói, "Cậu cho anh ta nhà của cậu hả?"
Từ Dĩ Niên vừa định nói chuyện, mà chưa kịp mở miệng, giáo viên trên bục giảng chợt nói: "Hàng thứ ba từ dưới đếm lên, bạn học nam mặc đồ trắng, đứng lên trả lời câu hỏi này xem."
Ban đầu Từ Dĩ Niên còn chưa nhận ra đây là đang gọi mình, thẳng đến khi mấy hàng phía trước quay đầu nhìn cậu, ánh mắt cậu lướt nhanh qua bốn xung quanh, chắc chắn ngoại trừ mình thì chẳng có ai mặc đồ trắng, mới vội vàng đứng lên.
Khái niệm toán học của Từ Dĩ Niên chỉ nằm ở trình độ người thường học tiểu học, đề toán cao cấp trên ppt với cậu mà nói chẳng khác gì thiên thư. Cậu đọc một lúc lâu, đến vi tích phân là gì cũng không biết, ấp úng nửa ngày vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Giáo viên trên bục giảng nhắc: "Nhớ lại chút xem, tiết trước từng giảng đề như vầy rồi."
Trong phòng học yên tĩnh không một tiếng động, luôn có người thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn cậu, Từ Dĩ Niên khổ không tả nổi, may mà ở học viện Phong Kiều cậu cũng thường xuyên lâm vào tình huống thế này, Từ Dĩ Niên giả vờ bày ra dáng vẻ suy nghĩ, hai mắt long lanh chăm chú nhìn màn hình chiếu.
Giáo viên toán cao cấp tuổi không lớn, đeo một cái kính mắt vàng mỏng, dáng vẻ rất ôn hoà, thấy cậu thật sự không trả lời được: "Ngồi xuống đi, lên lớp nhớ nghiêm túc nghe giảng bài."
Từ Dĩ Niên vừa ngồi xuống, Úc Hoè cười nhẹ một tiếng, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn nói: "Xem ra trải nghiệm hôm nay phong phú thật."
Từ Dĩ Niên quay đầu nhìn anh, vừa định hỏi đổi thành anh anh có trả lời được không? Giáo viên trên bục giảng lại gọi thêm một người.
"Bạn học nam bên cạnh, đứng lên trả lời câu hỏi này nào." Giáo viên toán cao cấp cố ý nói rõ, "Là người ngồi bên trái em vừa rồi đấy."
Từ Dĩ Niên sửng sốt, suýt nữa thì cười lên tiếng.
Úc Hoè cũng không ngờ giáo viên sẽ gọi đến mình, anh đứng lên. Trong lớp có người chú ý thấy màu mắt đặc biệt của anh, vội vàng đẩy người bên cạnh mình, cuối cùng thành tất cả mọi người cùng nhìn sang đây. Đám sinh viên thấp giọng bàn tán:
"Màu mắt của người này....Kính áp tròng hay là thật đấy?"
"Chắc là yêu tộc phải không! Trông thế này vừa nhìn là không giống con người rồi."
"Ôi đệch ôi đệch, yêu quái còn có loại cực đẹp trai thế này á? Người này là chủng tộc gì đây?"
Người thường ít khi được thấy yêu tộc, huống chi còn là trên lớp trong khuôn viên trường, đến cả giáo viên cũng không nhịn được nhìn anh vài lần.
Thấy mọi người đều ngạc nhiên nhìn Úc Hoè chăm chú, Từ Dĩ Niên không đành lòng nhìn tiếp, cậu chôn đầu vào cánh tay, bả vai run run nhịn cười. Cười xong, nụ cười trên nỗi đau của người khác