Chương 77: Ma Tộc
"Nửa đêm không ngủ được, đòi anh làm người tiếp chuyện với em hả?"
-
"Nhớ anh không?"
Hô hấp Từ Dĩ Niên khựng lại, nhịp tim bất giác tăng nhanh. Bên má vừa bị hôn xuống như còn lưu lại xúc cảm ấm áp, Úc Hòe cách cậu quá gần, gương mặt đẹp trai anh tuấn mang theo ý cười, thong dong chờ cậu trả lời.
Từ Dĩ Niên nâng mắt, liếc nhìn qua cửa sổ rộng rãi thoáng mát: "...Sao không đi cửa lớn vào."
Ngón tay Úc Hòe miết qua vành tai nóng bừng của cậu, trước khi Từ Dĩ Niên thẹn quá hóa giận, anh thờ ơ nói: "Đi cửa sổ kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn, giống hẹn hò bí mật không?"
"...." Từ Dĩ Niên không nói nổi anh, thầm nghĩ hơn nửa đêm anh biểu diễn võ thuật cho em xem, cũng chỉ có anh mới cảm thấy giống hẹn hò bí mật. Cậu đang định hỏi sao Úc Hòe lại đột nhiên tìm đến đây, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
"Tiểu Niên?" Là giọng của mẹ Từ.
Trong mắt Từ Dĩ Niên toát lên vẻ bối rối, cả Úc Hòe cũng lộ ra vẻ mặt bất ngờ, cố tình lúc Từ Dĩ Niên cuống quít đẩy anh ra đứng dậy, Úc Hòe còn sợ thiên hạ không đủ loạn nói: "Hay là anh trốn trong tủ quần áo nhé? Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ hay làm thế mà."
"Anh ngậm miệng đi." Từ Dĩ Niên nghiến răng, kéo chăn qua che lại Úc Hòe, còn không quên nhỏ giọng uy hiếp: "Thành thật cho em."
Cậu nói xong đứng lên, chạy chậm ra mở cửa, mẹ Từ ngoài cửa để ý thấy tóc cậu hơi loạn, thắc mắc hỏi: "Con ở trong làm gì đấy? Gõ cửa nửa ngày mới nghe thấy. Nếu không phải đèn vẫn đang mở, mẹ còn tưởng là con ngủ rồi."
"Con...Con đeo tai nghe." Từ Dĩ Niên gặp cái khó ló cái khôn, thấy mẹ Từ bưng cốc sữa, lập tức nói sang chuyện khác, "Ngạc nhiên ghê, mẹ thế mà còn tự mình đưa đến đây cho con cơ á."
Bình thường ở nhà, trái cây hay sữa thường là dì đưa tới. Mẹ Từ trợn mắt liếc cậu, mới nói: "Hình như vừa nãy mẹ nghe thấy con nói chuyện với ai mà."
Bà vừa nói vừa nhìn vào phòng, Từ Dĩ Niên sợ bà nhìn ra cái gì không đúng, vội vàng bước lên đằng trước che khuất tầm mắt bà: "Dạ....? À đúng, nãy con đang trò chuyện bằng giọng nói với người khác."
Nhìn ra vẻ không tự nhiên trên mặt cậu, mẹ Từ nửa đùa nửa thật hỏi: "Với Úc Hòe phải không?"
Bất ngờ nghe thấy tên Úc Hòe, cả người Từ Dĩ Niên sững sờ tại chỗ, phản ứng lại nói: "Không phải đâu, sao có thể chứ, anh ấy đang bận tối mắt ở cục trừ yêu, sao còn thời gian nói chuyện với con được, với lại bây giờ trễ thế này rồi..."
Cậu càng giải thích, ánh mắt mẹ Từ càng sâu xa hơn, ngay lúc Từ Dĩ Niên sắp chịu không nổi, mẹ Từ cắt ngang cậu: "Được rồi, mẹ chỉ thuận miệng hỏi thôi, con đi ngủ sớm đi."
Bà vừa nói vừa cười nhét sữa vào tay Từ Dĩ Niên, tâm trạng rất tốt xoay người rời đi. Từ Dĩ Niên nhìn bóng lưng nhẹ nhàng khoan khoái của bà, nhất thời cạn lời không biết phải nói gì.
Cậu còn chưa lấy lại tinh thần, cái người trong phòng ấy tự mình vén chăn lên, bất thình lình hỏi: "Nói chuyện với anh thì xấu hổ lắm à?"
Lúc này Từ Dĩ Niên mới nhớ trong phòng còn mối tai họa, nhanh chóng đóng cửa lại, Úc Hòe thấy cậu luống cuống tay chân, dứt khoát chống thân ngồi dậy, trêu ghẹo: "Cẩn thận xíu, đừng làm nghiêng cốc. Thì ra trước khi đi ngủ em còn có thói quen uống sữa cơ à."
Dựa vào hiểu biết với Úc Hòe, còn tiếp tục nói chuyện này nữa có khi sẽ bị cười nhạo là chưa cai sữa, Từ Dĩ Niên bày ra động tác ngừng lại: "Còn nói thêm một câu, anh phải uống giúp em."
Úc Hòe yên lặng lại, Từ Dĩ Niên uống một hơi cạn sạch sữa, tiện tay đặt cốc lên bàn. Cậu đá rơi dép xuống giường, ngồi vào bên cạnh Úc Hòe, do dự một lát mới mở miệng hỏi: "Những chuyện đó...Các anh điều tra thế nào rồi?"
Úc Hòe kéo tay Từ Dĩ Niên, thản nhiên nắm tay cậu, trên mặt lại không còn vẻ bông đùa nào nữa.
Anh nhìn Từ Dĩ Niên, nhẹ giọng kể lại tiến triển mấy ngày nay: "Mấy năm nay Đường Phỉ làm ra không ít tội ác, có vài người cấp cao còn từng bị anh ta dùng khống chế tinh thần tác động. Sau khi năng lực của Đường Phỉ tự động giải trừ, bọn họ mới nhận ra mình bị hạ cấm chế tinh thần."
Cho dù lúc trước đã nghe ba Từ nói sơ qua, Từ Dĩ Niên cũng không ngờ Đường Phỉ chẳng kiêng nể gì đến mức này, cậu nhịn không được nhíu mày.
Úc Hòe tiếp tục nói: "Anh ta bước đi rất thuận lợi, ngày trẻ trở thành gia chủ nhà họ Đường, ở giới trừ yêu cũng được công nhận là người đứng đầu. Trước đây không ai nghi ngờ đến anh ta, chỉ khi điều tra mới phát hiện có rất nhiều vấn đề, chính là những trừ yêu sư xung quanh anh ta."
"Bởi vì dính dáng đến nhiều người, rất khó để lập tức tra rõ đầu đuôi sự việc, tạm thời sẽ chỉ công khai đổi tướng mệnh và tàn sát ma tộc ra ngoài."
Từ Dĩ Niên: "Hung thủ mà anh ta nói....?"
Úc Hòe lắc đầu: "Không điều tra được gì, sự việc liên quan đến tàn sát ma tộc đã bị anh ta xử lý sạch sẽ....Nhưng mà có tìm được một tấm da Khởi La dưới tầng hầm nhà Đường, có lẽ anh ta lột toàn bộ da của Khởi La đó xuống, trải qua một ít phương pháp xử lý đặc biệt, sau khi mặc vào có thể ngụy trang hoàn mỹ thành dáng vẻ Khởi La."
Từ Dĩ Niên từng nghe qua cấm thuật này, quá trình làm ra tấm da vô cùng tà ác đẫm máu. Cậu đè xuống cảm giác buồn nôn, hỏi chuyện vẫn thấp thỏm mãi từ lúc xa nhau: "Rốt cuộc Máy Ước Nguyện nói gì với anh?"
Nhưng lúc này, Úc Hòe lại không trả lời ngay.
Anh nắm cổ tay Từ Dĩ Niên, ngón cái khẽ vuốt ve như đang lo lắng gì đó. Từ Dĩ Niên nhạy bén nhận ra có lẽ Úc Hòe cũng biết rất ít về manh mối này, cho dù tới bây giờ, tin tức máy ước nguyện để lại vẫn khó mà tìm kiếm rõ ràng.
Một lúc lâu sau, cậu nghe thấy Úc Hòe nói: "Lúc ước nguyện với Máy Ước Nguyện, cần chính miệng nói ra mong muốn của mình. Khoảnh khắc nhận được nguyện vọng, Máy Ước Nguyện có thể đoán ra chủng tộc của kẻ đó."
"Máy Ước Nguyện nói cho anh biết, người ước nguyện với hắn ta là một ma tộc."
Từ Dĩ Niên chợt mở to mắt, cậu không thể tin nhìn Úc Hòe, đối diện với ánh mắt nặng nề của anh.
Gió đêm ngoài cửa sổ ùa vào trong phòng, rõ ràng là đêm mùa thu, Từ Dĩ Niên lại cảm thấy có hơi lạnh thấu xương bò lên sống lưng, cậu gian nan hỏi: "Anh chắc chắn là Máy Ước Nguyện....Không nói dối chứ?"
"Ừ." Anh nhẹ giọng nói, "Hắn ta không nói dối."
Ở trên núi Dao, anh ép hỏi Máy Ước Nguyện manh mối liên quan đến vụ tàn sát ma tộc, dùng lửa nóng thiêu đốt từng tấc da hắn, lại dùng Vụ yêu chữa lành vết thương, giữ tính mạng hắn chậm rãi tra tấn. Máy Ước Nguyện khóc lóc thảm thiết, nửa người gần như cháy thành than, cuối cùng gào thét xin tha:
"...Là ma tộc! ! Kẻ ước nguyện tôi là một ma tộc, hắn ta muốn tôi trấn áp Tuyên Đàn ba giây, khiến cô ta không thể sử dụng năng lực gì!"
"Tôi không nhìn thấy mặt kẻ đó, từ đầu đến cuối hắn chỉ mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ, giọng hắn ta rất thấp, là đàn ông...Ngoại trừ những thứ này, tôi thật sự không biết thêm gì nữa....! !"
....
....
"Sau đó Máy Ước Nguyện cũng không nói thêm được manh mối nào, đây là tất cả những gì hắn biết."
Úc Hòe thuật lại tình cảnh khi đó, Từ Dĩ Niên đè xuống cảm xúc, suy nghĩ tình huống trước mắt: "Nếu ma tộc đó là hung thủ, kẻ này hợp tác với Đường Phỉ, lên kế hoạch tàn sát, mấy năm nay luôn giấu thân phận, chưa bao giờ lộ diện ở trường hợp công khai."
Ai cũng biết Úc Hòe là hậu duệ cuối cùng của ma tộc, ngoại trừ anh, trên đời vốn không còn ma tộc thứ hai. Nhưng người trong miệng Máy Ước Nguyện và Đường Phỉ...
Từ Dĩ Niên ôm cánh tay Úc Hòe, nhiệt độ cơ thể ma tộc rất thấp, cậu cùng đan xen mười ngón tay với anh, mong rằng có thể truyền độ ấm sang cho Úc Hòe: "Hạ Nghiễn nói, hôm ấy ban hành nhiệm vụ đến tất cả ma tộc, tập trung bọn họ ở trấn nhỏ, rất có thể hung thủ cũng xen lẫn trong đó. Anh cảm thấy ai là người có khả năng hợp tác với Đường Phỉ?
Là ai có thể vờ tham gia nhiệm vụ, lên kế hoạch sát hại chính đồng tộc của mình?
Úc Hòe im lặng chốc lát, hơi nhíu mày. Từ Dĩ Niên chợt nhận ra câu hỏi của mình chạm tới vụ tàn sát năm năm trước, Úc Hòe từng tận mắt chứng kiến Tuyên Đàn và đồng tộc chết thảm.
Từ Dĩ Niên thầm mắng một tiếng, vội vàng nói: "Nếu là chủ mưu, có lẽ người đó đã giấu thân phận ngay từ đầu rồi, không trực tiếp xuất hiện ở trấn nhỏ."
"Lúc trốn thoát khỏi trấn, trạng thái của anh rất tệ, không kịp quan sát tình huống, nhưng xung quanh đã xếp chồng không ít thi thể." Úc Hòe nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, giọng dần trầm xuống, "Nếu còn một ma tộc sống sót trong vụ tàn sát đó, anh cũng không thể xác định được kẻ đó là ai."
Úc Hòe miêu tả rất nhẹ nhàng, nhưng Từ Dĩ Niên có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc ấy thảm thiết thế nào. Khi ở núi Dao, Úc Hòe biết chính đồng tộc của mình tham gia tàn sát từ miệng Máy Ước Nguyện, sau đó cũng không tỏ ra có gì khác thường, tính tự chủ mạnh như vậy....Nghĩ đến Úc Hòe làm sao trưởng thành đến ngày hôm nay, Từ Dĩ Niên càng thêm đau lòng, cùng càng thêm căm hận tên hung thủ đó: "Kẻ này không thể nào trốn cả đời được, chắc chắn sẽ để lộ sơ hở, khi đó___"
Từ Dĩ Niên bất giác cất cao giọng, ánh điện chói mắt chợt lóe rồi biến mất trên đầu ngón tay cậu, Úc Hòe than một tiếng, Từ Dĩ Niên vội vã buông tay anh ra: "Không sao chứ? Vừa nãy