Chương 80: Tử Linh
"Nhưng chúng là bất tử"
-
Bóng bay trong suốt lơ lửng giữa không trung, màu sắc không ngừng biến ảo dưới ánh mặt trời. Nó được một bàn tay bé xíu cầm lấy, Thỏ yêu nhỏ nắm bóng bay, tò mò nhìn xung quanh.
Đây là ngoại ô phía Bắc Cảng Tự Do, đường tắt đan xen ở khắp mọi nơi. Bởi vì là ngày mở cửa, mặt tường được sơn thành đủ sắc màu, vô cùng thu hút tầm mắt. Bé Thỏ yêu nhìn dây hoa hồng rũ xuống như thác bên góc con ngõ, bất giác tăng tốc chạy nhanh đến xem. Thấy nhóc con sắp chạy ào vào trong ngõ nhỏ, mẹ nhóc phía sau cao giọng hô lên tên nhóc.
Dù vậy, vẫn không ngăn được bước chân của tiểu yêu vui vẻ hoạt bát.
Cộp, cộp.
Ngay lúc nhóc sắp chạy đến dây hoa, ở góc bên kia vang lên tiếng động kì lạ, tiểu yêu dựng thẳng đôi tai thỏ lông xù, tò mò quay đầu nhìn sang.
Trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một bộ xương khô hình người khổng lồ, cái bóng của nó đổ xuống mặt nhóc. Cách đó không xa vang lên tiếng thét kinh hoàng của một nữ yêu, hình ảnh cuối cùng nhóc Thỏ yêu nhỏ nhìn thấy, là trong hốc mắt tối om của bộ xương khô thoáng bốc lên ánh sáng màu xanh.
-
Ánh mặt trời nghiêng ngả chiếu qua ô cửa sổ, gió nhẹ thổi bay tấm màn. Chơi cả một đêm, Lang yêu mệt mỏi xoa ấn đường, đứng lên từ giường lớn mềm mại thoải mái.
Hắn vào phòng tắm rửa mặt, chút tiếng động nhỏ ấy đánh thức nữ yêu trên giường, lúc hắn thay quần áo đi ra, nữ yêu dựa vào đầu giường cười nhẹ nói: "Không ở lại một lát à?"
"Anh cũng muốn ở lại với em một lát, mà em biết đó, anh còn có việc phải xử lý." Lang yêu bóp nát ngọc chú truyền tống, cúi người hôn xuống má cô, "Lần sau gặp."
Nữ yêu vô cùng thân mật ôm cổ hắn, giữa vành tai tóc mai chạm nhau, hai người trao một nụ hôn triền miền, ngọc chú lại mãi vẫn không phản ứng.
Lang yêu nhận thấy không đúng, hắn liên tục thử vài lần, chắc chắn ngọc chú đã mất hiệu lực, không thể rời khỏi Cảng Tự Do, cuối cùng không nhịn được kinh ngạc nói: "Sao lại thế này?"
Nữ yêu cũng cảm thấy kinh ngạc, nhớ tới mấy ngày trước ngọc chú cũng hay xuất hiện tình trạng mất linh, cô đoán: "Chắc là xảy ra vài sự cố giống lần trước?"
"Cái gì không biết...." Đối diện với ánh mắt buồn bực của Lang yêu, nữ yêu thật ra lại hơi vui vẻ, cô nửa đùa nửa thật nói: "Xem ra anh phải ở lại thêm mấy ngày rồi."
-
Vườn hoa trên không ở tầng cao nhất lâu đài trăm hoa đua nở, bọt nước bắn ra từ đài phun nước tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Nhìn xuống từ nơi cao nhất Cảng Tự Do, cả thành phố ngập tràn trong sắc màu lộng lẫy. Từ Dĩ Niên nhìn tháp đồng hồ ở quảng trường đá Obsidian phía xa, nhìn đường phố rộng lớn và mấy con thuyền đưa thoi qua lại...Đang nhìn đến ngơ ngẩn, giọng Úc Hòe kéo dòng suy nghĩ của cậu trở về.
"Hôm nay muốn đến chỗ nào chơi không?"
Pháo hoa ngập trên mặt biển tối qua để lại ấn tượng cực kì sâu sắc cho Từ Dĩ Niên, cậu quay đầu lại, hết sức phấn khởi lên tiếng, "Còn chỗ nào chơi vui nữa không?"
"Anh nghĩ, phía Đông có một khu chợ chỉ họp trong ngày mở cửa, có thể mua được rất nhiều thứ kì lạ hiếm thấy ở đó; bờ biển phía Nam gần đây nước lên cao, nếu đưa nhiều tiền, có thể đến thăm hang ổ của người cá..."
Úc Hòe càng nói đến sau, ánh mắt Từ Dĩ Niên càng thêm sáng ngờ. Dù là người nào nghe đến đây cũng sẽ rất hứng thú, cậu đang định kéo Úc Hòe ra cửa, tiếng giày cao gót chạm lên mặt đất truyền từ cửa đến.
Bước chân Nam Chi hiếm thấy hơi vội vàng, sau khi chào hỏi Úc Hòe với Từ Dĩ Niên, cô nhanh chóng nói: "Khoảng nửa tiếng trước, lại xuất hiện tình huống ngọc chú mất linh, vẫn còn đang tiếp diễn. Cảng Tự Do bây giờ ra không được mà vào cũng không, rất nhiều yêu quái chặn ở cổng chính muốn ý kiến, toàn bộ cách thức truyền tin cũng mất hiệu lực."
Nhớ tới tối hôm vừa đến Cảng Tự Do Nam Chi từng nhắc đến tình huống ngọc chú mất linh, Từ Dĩ Niên hỏi: "Có phải kết giới xảy ra vấn đề gì rồi không?"
Nam Chi lắc đầu, lúc này Úc Hòe mở miệng nói: "Bắt đầu từ ngày anh về Cảng Tự Do, việc kiểm tra kết giới chưa từng ngừng lại, có lẽ vấn đề không nằm ở bản thân kết giới."
Từ Dĩ Niên lấy điện thoại thử gọi cho Hạ Tử Hành, mà đúng thật như lời Nam Chi nói, tin nhắn không thể gửi được, điện thoại cũng không thông. Từ Dĩ Niên ấn tắt màn hình: "Đúng thật không thể liên lạc với bên ngoài."
Nam Chi nhìn về phía Úc Hòe: "Ngài còn có thể tự do ra vào không?"
Là chủ khế của Cảng Tự Do, cách Úc Hòe ra vào thành phố không giống với người khác, không cần nhờ ngọc chú truyền tống.
Hình cung sáng màu tím sẫm chợt lóe lên trên đầu ngón tay Úc Hòe rồi biến mất, không gian không hề vỡ vụn như thường ngày, cổng dịch chuyển mãi vẫn không xuất hiện. Từ lúc Nam Chi nhắc đến ngọc chú mất linh sắc mặt Úc Hòe đã không tốt, đến bây giờ hoàn toàn chìm xuống.
Qua đi một lúc lâu, Úc Hòe tựa như đã chắc chắn cái gì đó: "Cách của tôi cũng không dùng được."
Nam Chi biến sắc đầu tiên, Từ Dĩ Niên cũng thoáng có dự cảm không tốt. Dưới ánh mắt lo lắng của hai người, Úc Hòe nhíu mày: "Tôi có thể cảm nhận được khế ước với Cảng Tự Do vẫn còn, nhưng mà, nó có vẻ không nằm trong tầm kiểm soát của tôi nữa."
Càng kì lạ hơn là, tình huống mất quyền khống chế này không hề có điềm báo, cứ như là lặng lẽ chìm vào bóng tối.
"Sao có thể....!" Nam Chi chợt kích động, là trợ thủ của Tuyên Đàn, trước đây là chỉnh cô chỉ dẫn Úc Hòe kết khế ước với Cảng Tự Do, "Tác dụng của khế ước chính là chủ khế hoàn toàn có quyền kiểm soát Cảng Tự cơ mà!"
Từ Dĩ Niên không hiểu rõ ngọn nguồn của ma tộc và Cảng Tự do lắm, nhưng mà đến đây vẫn hiểu được tình huống trước mắt khác thường cỡ nào, cậu chợt nhớ tới gì đó, lấy trâm cài áo từ trong túi áo ra: "Cái này thì sao?"
Úc Hòe nhận lấy trâm cài áo từ tay cậu, không lâu sau nói: "Cũng mất hiệu lực."
Không khí trong vườn hoa nhất thời đông cứng lại, không ai mở miệng nói chuyện, lúc này mặt trời trên đỉnh đầu lại dần chìm vào tán mây nặng trĩu.
Ban đầu Từ Dĩ Niên chỉ nghĩ đơn giản là thời tiết thay đổi, nhưng ánh mặt trời càng lúc càng tối, rõ ràng đang là buổi sáng, bốn phía lại như lâm vào đêm đen: "...Chuyện gì xảy ra thế này?"
Nam Chỉ theo bản năng nhìn sang Úc Hòe, vì ký khế ước với Cảng Tự Do, cả thành phố đều nằm dưới quyền khống chế của anh, các khu vực trong thành phố cũng bởi vậy mà có được những mùa và thời gian ngày đêm khác với bên ngoài. Xem ra đúng như lời Úc Hòe nói, mặc dù khế ước vẫn ở đây, quyền kiểm soát lại....
Không chỉ ở lâu đài, khắp Cảng Tự Do cũng chìm vào bóng tối mà không hề có lời báo trước. Quảng trường đá Obsidian phía xa dần sáng lên ánh đèn, có lẽ không ít yêu quái nghĩ rằng sắc trời không bình thường này là tiết mục của ngày mở cửa, chỉ hơi sững sờ một lát, khắp quảng trường phá lên từng đợt reo hò, ở trong lâu đài cũng có thể loáng thoáng nghe được âm thanh nhộn nhịp truyền đến.
Đèn trang trí trong vườn hoa tự động sáng lên, Từ Dĩ Niên do dự hỏi: "Nếu đây không phải anh làm, vậy Cảnh Tự Do bây giờ....Là thứ gì điều khiển?"
Một luồng gió đêm bỗng nhiên thổi qua, vô cớ biến câu hỏi tưởng chừng như rất bình thường này trở thành vấn đề vô cùng đáng sợ.
Úc Hòe nheo mắt, lạnh lùng nhìn lướt qua ánh đèn sáng ngời nơi phố lớn ngõ nhỏ: "Anh đang nghĩ, nếu thật sự có một người như vậy, rốt cuộc kẻ đó muốn có thứ gì."
Bầu trời là một màu đen nặng nề, không chỉ không có ánh trăng treo cao, ngay cả chấm sao cũng chẳng hề thấy bóng dáng. Nam Chi thu lại tầm mắt: "Còn một việc. Hôm qua ngài phái đội tuần tra tìm kiếm yêu tộc có diện mạo tương tự ngài, mấy tiếng trước, hình như có một tuần tra viên phát hiện được gì đó, cũng có dấu vết sử dụng bùa truyền tin, nhưng đến sau lại không liên lạc được với người này. Nơi cuối cùng tuần tra viên đó xuất hiện là vùng ngoại ô phía Bắc."
Trong đầu Từ Dĩ Niên lóe lên đôi mắt màu tím từng nhìn lướt qua, lập tức hỏi: "Anh đang tìm yêu quái ở buổi diễu hành ngày tết hả?"
Úc Hòe gật đầu: "Cảm thấy hơi kì lạ, bảo bọn họ để mắt tới." Úc Hòe thấy vẻ mặt Nam Chi nghiêm túc, biết câu phía sau mới là trọng điểm, "Nói tiếp đi."
"Cũng là vùng ngoại ô phía Bắc, nơi đó xuất hiện xương khô màu xanh, đội tuần tra đã đuổi đến để xác nhận, đây không phải lính xương khô của Vu tộc...Thậm chí không ai nói được cụ thể thứ đó là gì." Nam Chi nói đến sau, nhịn không được nhíu mày, "Đám xương khô này không chỉ tấn công người khác, dường như còn có ý thức cùng đi tới