Chương 9: Ngày Kỷ Niệm Thành Lập Trường
Beta: Hana
"Từ lâu trước đó, anh đã thích cậu rồi"
–
【Có ai ở hiện trường hội đấu giá Kỳ Hải không? Úc Hòe đi thật đó!】
[ Tui ở hiện trường, qua hôm đó tui đã sâu sắc hiểu được ý nghĩa của việc rời xa cuộc sống thần tượng, xin khuyên các vị anh em cách xa người thật một chút, nếu không mạng chó khó giữ được. ]
[ Đồng ý. Nói thật trong nháy mắt ảnh lộ diện thì tui tình nguyện cả đời này không theo đuổi ngôi sao thành công, con mẹ nó tui còn tưởng là hai chân mình bước vào suối vàng rồi. ]
[ Thân phận của vị ở lầu hai là gì thế? Xem giọng điệu này là đi hội đấu giá ngầm phải không? ]
[ Tui nguyện ý! Chết trong tay anh đẹp trai thì đáng giá hết! ]
[ Vừa nhìn là thấy bác không biết kết cục bị ma tộc gϊếŧ chết phải không, cho là chỉ chết đơn giản như vậy? ]
[ Tin lớn, hỡi những người bạn! Từ Dĩ Niên cũng đến hội đấu giá đó, còn chạm mặt với Úc Hòe luôn! ]
Lại là một tiết lý thuyết như thiên thư, chủ nhiệm Tần đang ở trên bục giảng giảng về sáu ứng dụng của bùa trói buộc, Từ Dĩ Niên nghe đến hai mắt mơ màng, theo thói quen lấy điện thoại ra vào cộng đồng liên kết.
Mới vừa vào, cậu đã bị một bài post vừa đăng hấp dẫn ánh mắt.
[ Úc Hòe không gϊếŧ cậu ta? ]
[ Úc Hòe không đem cậu ta đi nghiền xương thành tro? ]
[ Không chỉ không gϊếŧ, còn cứu nguy cho cậu ấy nữa. ]
[ Trời đệch, thế mà lại có chó trà trộn vào nói chuyện giúp trai đểu, quản trị viên đâu? Xóa ngay xoá ngay! ]
[ Đừng vội mắng, bình tĩnh mà xem xét, lầu trên có thể một mình hạ hai tên canh gác không? Dám một mình xông lên sân khấu không? ]
[ Tôi mù rồi hả, Từ Dĩ Niên còn có con trai hiếu thảo vầy á? ]
[ Nếu mấy người nhất định phải hỏi quan hệ của tôi và Từ Dĩ Niên là gì, tôi đây chỉ có thể nói, sau trận chiến ở hội đấu giá, tôi có đại ca rồi. ]
Từ Dĩ Niên lần đầu tiên thấy có người ở cộng đồng liên kết nghiêm túc nói chuyện thay cậu, đang xem chăm chú, bạn cùng bàn Hạ Tử Hành chọc chọc cậu: "Tiểu Từ ca, xem cái gì đó?"
"Xem mấy tên ngốc."
"Mà cậu cười vui vẻ vậy luôn?"
"...." Từ Dĩ Niên khụ một tiếng, thu lại biểu cảm trên mặt.
Chủ nhiệm Tần chú ý hai người họ nãy giờ không thể nhịn được nữa: "Hạ Tử Hành! Vừa về trường học đã không tập trung! Em rốt cuộc là tới trường để học hay để nói chuyện vậy hả? Trả lời câu hỏi! Điều kiện để sử dụng ứng dụng thứ năm của bùa trói buộc là gì?"
Hạ Tử Hành đứng dậy, đã ngốc còn tự tin mỉm cười: "Em không biết."
Chủ nhiệm Tần bĩnh tĩnh hít thở, đem mũi nhọn nhắm ngay bạn cùng bàn của Hạ Tử Hành: "Từ Dĩ Niên?"
Từ Dĩ Niên đứng dậy: "Có tay là được."
Chủ nhiệm Tần thở mạnh một cái, giận dữ gào: "Cút hết ra ngoài phạt đứng cho tôi!"
Từ Dĩ Niên với Hạ Tử Hành một trước một sau ra khỏi phòng học.
Trong bốn gia tộc, nhà họ Từ và nhà họ Hạ có quan hệ tốt nhất, từ nhỏ Từ Dĩ Niên đã quen biết Hạ Tử Hành, tên này cũng được xem như bông hoa lạ trong thế hệ trẻ: Nếu bảo cậu ta chọn giữa "Trở thành trừ yêu sư mạnh mẽ" và "Nhị thế tổ ăn no chờ chết", Hạ Tử Hành chắc chắn không chút do dự chọn cái thứ hai.
Cũng vì nguyên nhân đó, vị thiếu gia không chút thiên phú này thường xuyên xin phép cúp học, từ lý thuyết đến thực hành đều nát bét.
"Chân cậu ổn chưa?" Từ Dĩ Niên vẫn nhớ rõ Hạ Tử Hành lấy lý do trên đường làm nhiệm vụ bị ngã gãy chân để xin nghỉ một tuần.
"Không có gãy đâu."
"...."
"Ở nhà chán rồi, đến học viện dạo một vòng." Hạ Tử Hành nhìn về phía sân khấu dựng tạm thời phía xa, "Ngày mai kỷ niệm thành lập trường, hẳn là thú vị lắm nhở?"
Mỗi năm Phong Kiều tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường một lần, lần nào cũng cực kì có tiếng, vô cùng náo nhiệt. So với cục trừ yêu, học viện Phong Kiều càng giống cửa sổ giao diện của giới trừ yêu trong mắt người bình thường hơn. Học viện sẽ sắp xếp các hoạt động trong ngày kỷ niệm, mời những người bình thường đến thăm trường, không chỉ để thuận tiện cho bên ngoài hiểu biết hơn, còn có thể hấp dẫn các nguồn đầu tư và thu hút học sinh.
Từ Dĩ Niên theo tầm mắt Hạ Tử Hành nhìn qua.
Cậu nhìn thấy sân khấu chuẩn bị cho ngày mai, xa hơn một chút còn có một con đường hoa anh đào, anh đào cuối xuân nở rộ như tuyết hồng, nặng trĩu đan chen đầu nhành cây.
Học sinh tụm năm tụm ba đi dưới tán cây anh đào, cạnh con đường là bảng biểu ngữ học sinh ưu tú. Năm năm trước, ảnh Úc Hòe đã được dán vào vị trí dễ thấy nhất, rất nhiều cô gái đi qua đều sẽ cố ý ngừng lại nhìn anh thêm một lát.
Rất lâu sau khi thảm án xảy ra, học viện cũng không gỡ ảnh Úc Hòe trên đó xuống, vẫn có rất nhiều người tụ tập ở đây, bọn họ nhìn vào ảnh Úc Hòe, thấp giọng bàn tán những tin tức mới vừa nghe được.
Bao lâu nữa thì anh ta chết?
Nhanh đi.
Nhiều người muốn mạng của anh như vậy, anh cũng sắp chết rồi.
.....
.....
Khi gặp lại Úc Hòe ở hội đấu giá, thật ra Từ Dĩ Niên có một câu rất muốn nói với anh.
Em rất vui.
Rất vui vì anh còn sống, cũng rất vui....Vì anh sống tốt như vậy.
Tốt hơn em mong muốn rất nhiều.
-
Ngoại trừ các hoạt động, trong ngày kỷ niệm thành lập trường học sinh còn phải làm hai bài kiểm tra lý thuyết và thực hành, trong đó có bài kiểm tra thực hành thi đấu công khai trên sân, cũng là một trong những con đường học viện biểu diễn cho bên ngoài xem.
Để huy động toàn bộ tính tích cực, thể hiện ra phong cách của học viện, không biết vị hiệu trưởng thiên tài nào đã nghĩ ra một chủ ý: tổng hợp lại thành tích lý thuyết và thực hành, học sinh nào đứng cuối danh sách sẽ phải chịu phạt, các hình phạt cụ thể do chính giáo viên quyết định.
Ngày kỷ niệm năm ngoái Từ Dĩ Niên đứng đầu bài thực hành, mà bài lý thuyết kém đến không nhìn nổi, cuối cùng bị bắt đi quét nhà kho, cùng với mấy chục bạn học khác hít vào cả phổi bụi.
Ngày kỷ niệm thành lập trường, Từ Dĩ Niên bị bạn cùng phòng gọi dậy.
Bạn cùng phòng Diệp Tiễu vỗ đầu giường cậu, bỏ lại một câu rồi rời giường. Từ Dĩ Niên buồn ngủ không mở nổi mắt, tự sa ngã: "Không kiểm tra, lý thuyết tôi làm kiểu gì điểm cũng chỉ có một số thôi."
"Giáo sư chọn hình phạt năm nay là phó hiệu trưởng." Giọng điệu Diệp Tiễu bình tĩnh, hiệu quả lại tựa như sấm sét giữa trời.
Từ Dĩ Niên đang giãy chết hoảng sợ bật dậy, quyết định vùng vẫy thêm một lát.
Lực sát thương của cái tên Nguyên Mộ không hề tầm thường, lúc Từ Dĩ Niên đi vào lớp, tất cả bạn học đều đang tập trung cấp cứu lý thuyết, ngay cả Hạ Tử Hành cũng lấy sách giáo khoa ra nước đến chân mới nhảy: "Tôi mới biết là phó hiệu trưởng, phắc!"
Từ Dĩ Niên cầm sách giáo khoa, ba giây sau quăng luôn sách đi, thản nhiên đối mặt với cuồng phong bão táp: "Không phải chỉ phạt thôi sao? Có cái gì ghê gớm."
Hạ Tử Hành: "....Tốc độ cậu cam chịu số phận cũng nhanh quá đó."
Giọng Nguyên Mộ từ loa phát thanh truyền ra, mọi người cùng ngẩng đầu lên.
Lão yêu quái sống hơn trăm năm dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Các học sinh, trong tiết trời vạn vật sinh sôi, sắc xuân dạt dào, học viện chào đón kỷ niệm 98 năm ngày thành lập. Giáo viên biết tất cả các em không muốn tới ngày này, dù sao kỷ niệm trường thực chất lại là kiểm tra...."
Hạ Tử Hành khiếp sợ: "Thầy ấy thế mà còn nói vậy thật hả?!"
"....Để cổ vũ mọi người tích cực đối diện, những học sinh từ năm thứ năm trở lên nếu có thành tích nằm trong top 7% từ dưới đếm lên, sẽ phải làm nhân viên phục vụ trong buổi tiệc dã ngoại tối nay, nam nữ thế vai nhau."
*Học sinh năm năm có nghĩa là học sinh đã học ở học viện năm thứ 5 rồi.
**Giả sử trong trường có 100 học sinh, những học sinh đứng từ hạng 93 trở xuống được gọi là nằm trong top 7% đếm ngược.
***Nam nữ thế vai: Nam phải đóng giả nữ, còn nữ phải đóng giả nam.
Bảo là cổ vũ, thật ra lại đang ép buộc.
Mọi người lặng ngắt như tờ, bốn phía lâm vào tĩnh mịch.
Các nữ sinh còn đang tự hỏi làm phục vụ có gặp phải phiền phức gì không, các nam sinh đã sụp đổ trong lòng.
"Cứu! Tôi không nghe nhầm chứ, là cái ý mà tôi nghĩ đó hả?"
"Bắt một thằng đàn ông mặc đồ nữ còn hơn bắt tôi làm chó nữa....Ha ha, bây giờ nghỉ học còn kịp không?"
Hạ Tử Hành vô cùng đau đớn: "Mắc cái gì tôi lại muốn đến ngày kỷ niệm trường góp vui chứ? Đáng lẽ tôi nên tiếp tục ở nhà giả bệnh mới đúng."
Vẻ mặt Từ Dĩ Niên hoảng hốt, lòng mang theo hi vọng may mắn: "Nói không chừng tôi có thể làm được...."
Cậu vừa nói vừa tự an ủi mình: "Dù sao cũng không có cái gì là tôi không có khả năng làm."
Cậu vô cùng vất vả xây dựng lên lòng tự tin, chịu bao khó khăn để duy trì, mãi cho đến khi bắt đầu thi lý thuyết, giáo viên giám thị đi vào, phát bài thi đến tay của từng người.
Thiên thư.
Thật sự một câu cũng không biết làm.
Từ Dĩ Niên vẫn chưa từ bỏ ý định lật