“người này là tới tìm tôi? Có vấn đề gì sao?”Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo phảng phất sự lạnh lùng không không dính chút bụi trần vang lên.
Tiêu Tình Tuyết một thân mặc đồ công sở màu đen, chiếc váy ôm sát chân đi giày cao gót bước tới.
“Chào Tiêu tổng.
Thật có lỗi với Tiêu tổng, tôi không biết anh ta là! ! ”Nhìn thấy Tiêu Tình Tuyết, hai bảo vệ vội vàng cúi đầu xuống, cung kính nói.
Trong đó cái người mắng Tề Dương, cả người sợ sệt có chút run rẩy.
"Cậu ngày mai không cần tới đi làm.
” Tiêu Tình Tuyết chỉ vào người đó nói.
Sau đó quay đầu liếc qua Tề Dương.
“Đi theo tôi.
”Tề Dương lúng túng đi vào theo.
“Không! ! Tiêu tổng, tôi biết sai rồi, có thể phật tôi gì cũng được xin đừng đuổi việc tôi mà! ”Người bảo an kia trong nháy mắt liền sợ vỡ mật, trực tiếp quỳ xuống.
Nhưng mà Tiêu Tình Tuyết đến nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái.
“Bà xã, cô làm như vậy là để trả thù cho tôi sao.
”Trong thang máy, Tề Dương cười láo lĩnh nói.
Tiêu Tình Tuyết luôn luôn trước nay lạnh lùng, gương mặt xinh đẹp chợt hiện lên một vòng ửng đỏ, quay đầu hung hăng trừng mắt với Tề Dương: “ngậm miệng, đừng quên tôi hôm qua nói với anh như thế nào.
”Tề Dương vội vàng gật đầu.
“tôi xem qua hồ sơ của anh, trước đó làm qua hạng mục quảng cáo, vậy lát nữa tôi sẽ gửi hồ sơ của anh vào bộ phận quảng cáo, bây giờ cũng không cần anh làm cái gì, một lát nữa tham dự hội nghị