- Chuyến bay KZ 320 từ sân bay Nội Bài – Việt Nam tới Oxford – Anh sắp khởi hành! Các hành khách nhanh chóng hoàn thành thủ tục đăng kí và vận chuyển hành lí, máy bay sẽ cất cánh trong vòng 15 phút nữa! Trân trọng! _ tiếng cô tiếp tân vang lên trong đại sảnh sân bay Nội Bài.
Nó đưa cho người vận chuyển 2 cái vali hành lí của mình. Đồ của nó có đủ hết bên Anh rồi, chuyến bay lần này nó cũng không mang theo quá nhiều đồ đạc nữa cho khỏi lỉnh kỉnh. Nó thở dài nhìn từng đoàn người đi qua. Nhìn họ ai ai cũng khẩn trương cả! Khẩn trương? Có cái gì phải khẩn trương cơ chứ? Không phải chỉ là một chuyến đi du lịch nước ngoài thôi hay sao?
- Sang đó nhớ học hành hẳn hoi đấy, đừng có mà quậy phá lung tung mà dọa bố sợ mất mật nghe không?_ tiếng hắn thình lình vang lên đằng sau. Cái chất giọng trầm khàn quen thuộc suốt mười mấy năm qua…
- Nếu tôi không nghe lời mà quậy phá thì sao?
- Nếu thế, tôi sẽ đích thân sang đó mà đét vào mông em cho đủ 20 cái! Lời tôi nói, em dám chống đối à?_ hắn không vui nhìn nó.
- Vậy tôi sẽ nghịch phá thật nhiều, tôi không tin chú ngồi yên được ở cái mảnh đất này!_ nó khoanh tay trước ngực, nhìn sang nơi khác tránh ánh mắt hắn.
Nhất định nó phải khiến hắn đứng ngồi không yên. Trong lúc tâm can nó rối bời khó chịu, hắn lại thảnh thơi đứng đây nhắc nhở nó toàn điều không đâu! Bực mình thật! Nó bặm môi, giá như bây giờ có cái gì đó cho nó đấm đá nhỉ!
- Nhớ những gì tôi nói đấy! Tôi sẽ…
- Dừng, dừng lại! Tôi biết rồi! Chú dừng lại tại đây được rồi!_ nó chen vào lời nói của hắn. Nó còn lạ gì mấy lời răn đe của hắn nữa. Cứ như bố già tiễn con gái xa quê ý!
- Tôi đang định nói, nếu tôi rảnh, sẽ sang đó với em mấy bữa!
- Thật chứ?_ nó mắt sáng long lanh nhìn hắn.
- Ừ, trừ những lần nói dối ra, thì lần nào tôi cũng nói thật hết!
- Xì, chú còn chưa chở tôi đi mua tiểu thuyết ngôn tình lần trước chú hứa đâu đấy! Tôi đây bắt đầu mất lòng tin vào chú rồi!
- Cứ cho là vậy đi!_ hắn nhún vai.
Hắn đâu có muốn thất hứa với nó, chẳng qua dạo này hắn bận quá nhiều việc đấy chứ, nghĩ lại mới nhớ, thời gian tới này, không biết hắn còn nổi bao nhiêu thời gian rảnh nữa! Quản gia hắn đây cũng sắp nghỉ việc rồi! Sang đấy chắc nó sẽ có một quản gia mới thôi! Cuộc sống mới mẻ bên đó có khi nào khiến nó quên mất cái thân già như hắn đây không? Sẽ có người thay thế hắn chăm sóc tốt cho nó chứ? Chắc vậy, bố bận nhiều việc ở tập đoàn, làm gì còn thời gian lo cho nó, có thêm một người bên cạnh nó, không phải vẫn tốt hơn sao? Nhưng sao hắn cứ thấy khó chịu trong lòng quá! Tốt nhất là đừng để hắn gặp được tên đó, nếu không, hừ, hắn cũng chẳng biết mình sẽ làm gì nữa! Nó cũng chẳng quan tâm tới vấn đề hắn có giữ lời hứa hay không nữa! Bây giờ điều nó cần phải suy nghĩ chỉ có một, đó là làm sao cho tâm trạng nó tốt lên, từ hôm qua tới giờ, lúc nào nó cũng phiền não không thôi! Haizz… Làm anh em thôi, khó đến vậy sao?
- AAA… TRÁNH RA… TRÁNH RA NÀO… TRÁNH RA… LÀM ƠN CHO QUA VỚI… NHANH LÊN…_ tiếng hét í ới của một cô gái nào đó vang lên làm náo loạn cả đại sảnh.
Giọng nói này cao vút vào trong vắt, nhưng nghe ra có vài phần quen thuộc nhỉ? Nó nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra những tiếng hét chói tai ấy! Nó chợt cứng người! Một cô gái khá mảnh khảnh đang chạy tới phía nó với tốc độ có thể nói là sánh ngang với vận động viên điền kinh! Mái tóc ngắn ôm cổ phất phơ từng sợi, đôi giày thể thao dưới chân cô gái dường như đang phát huy hết khả nắng, trên người vẫn là cái phong cách có một không hai, đúng chất “phượt”, cái máy ảnh kĩ thuật số trên cổ lúc lắc qua lại! Bóng cô gái đổ dài về phía trước, càng tiến gần, càng có thể nhìn rõ những hạt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt thanh tú, xinh đẹp! Người này, không ai khác chính là Tử Linh!
- Phù… Hộc… hộc… May quá… vẫn còn kịp… cậu vẫn chưa có bay… hộc…hộc…_ Linh dừng lại trước mặt nó, cả người cúi xuống, hai tay chống ở hai đầu gối, thở hồng hộc. Nói lạ, chạy hộc tốc cả một quãng đường dài như vậy tới đây, làm sao không thở hồng hộc cho được?
- Cậu sao thế? Chạy tới đây làm gì vậy?_ nó sau khi hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Linh. Cô nàng chạy tới đây với tốc độ kinh hoàng như vậy làm gì? Đón người thân à?
- Cậu còn hỏi nữa! Không phải vì cậu sao? Mình vừa tới trường, lại nghe tin cậu sáng nay sẽ bay sang Anh du học, mình không suy nghĩ gì liền bất chấp tất cả chạy tới đây đó!_ điều chỉnh lại hơi thở thật ổn định, Linh dùng cái chất giọng hờn dỗi nói với nó.
- À, xin lỗi Linh yêu dấu, mình không thông báo trước với cậu, thông cảm nhé!_ nó cười nhẹ, xoa đi nỗi bực tức trong lòng cô bạn mới.
- Hừ, bạn bè mà thế đó hả?
- Mình đã xin lỗi rồi mà!_ nó nhí nhảnh cầm cánh tay của Linh, lắc qua lắc lại, miệng cười tươi rói.
- Tạm tha cho cậu, không có lần sau đâu đấy!
- Được, được! Cảm ơn Linh đại nhân đại nhượng tha cho kẻ dân hèn mọn này!
- Thôi, nghiên túc chút coi! Sao tự dưng cậu lại sang Anh thế, đang tốt mà?_ Linh giữ lại cái tay đang không yên phận của nó.
- Có gì đâu! Mình ra nước ngoài thu thập thêm kiến thức và kinh nghiệm để còn về quản lí tập đoàn chứ!
- Ơ…_ Linh nhìn nó, rồi quay lại đằng sau nhìn hắn, cái người đã bị cô quẳng sang một bên nãy giờ_ chẳng phải tập đoàn do bạn trai cậu quản lí rồi sao?
- Này, sao cậu biết?
- Ờ thì…_ biết mình lỡ miệng, Linh lập tức trở nên ngập ngừng_ mình chỉ hỏi thăm một chút về cậu thôi mà!
- Hỏi thăm?_ nó nheo mắt lại_ Hỏi thăm hay là điều tra?
- Đúng rồi, là điều tr… à không, không phải, là hỏi thăm mà!
- Đừng có lừa mình! Mà thôi, chuyện này cũng không quan trọng!_ nó nhìn đồng hồ hiển thị trên tường đại sảnh._ Rồi, mình cũng sắp phải bay đây!_ nó đứng lên, khẽ liếc khuôn