Hai bố con nó ngồi ôm nhau một lúc lâu, có lẽ nữ thần Hạnh phúc sẽ không bỏ lỡ bất kì ai, chỉ là mình có biết nắm bắt khoảnh khắc đó hay không! Nó đã tìm lại được hạnh phúc gia đình, tìm lại được người bố yêu thương nó hết mình, tìm lại được mái ấm thật sự! Nhưng, tình yêu, lại chưa thật sự đến với nó, có khi nào, sẽ chẳng thể đến được....???....
- Con gái, xuống ăn cơm với bố nhé?_ ông Lâm mỉm cười, vuốt nhẹ tóc nó, khẽ đặt một nụ hôn lên mái tóc mềm mại.
- Dạ!_ nó gật đầu, từ giờ, nó sẽ không phải ngồi ăn cơm một mình nữa, không phải ngóng trông một bữa cơm gia đình nữa, ước gì, mẹ nó vẫn còn sống, như vậy, sẽ hạnh phúc biết mấy!
- Nào, đứng dậy thôi!_ bố nó kéo nó dậy, nhưng nó vẫn ngồi im, không chịu dịch chuyển.
- Con thích bố cõng con như lúc nhỏ cơ!_ nó ánh mắt long lanh mong chờ câu trả lời từ ông.
- Chậc chậc, con gái bố năm nay bao nhiêu tuổi rồi ta? Vẫn còn đòi bố cõng nữa hả?
- Đi mà bố!_ nó năn nỉ.
- Được rồi, lên đây nào, con heo lười!_ bố nó xoay người, chìa lưng ra phía nó.
- Yeahhhh!_ nó reo lên thích thú, không chần chừ leo lên lưng bố nó, hai tay nó vòng ra ôm lấy cổ ông, hai chân quấn lây hai bên hông ông, nó nhướn người lên, hôn một cái vào má ông!
- Nhóc con nghịch ngợm! Đi thôi, đi ăn cơm nào!_ ông mắng yêu nó, rồi tiến về phía cửa, đi xuống dưới lầu với tâm trạng vui vẻ, những khúc mắc trong lòng con gái ông, nay đã được giải tỏa hết rồi, ông cũng yên lòng hơn!
Bước từng bước một xuống cầu thang, rất nhanh, đã đến bậc thang cuối cùng! Mọi người thấy hai bố con nó xuống liền quay lại, cảnh tượng trước mắt, khiến họ không khỏi ngỡ ngàng! Đã lâu lắm rồi họ không thấy ông chủ cùng tiểu thư vui vẻ như vậy, đã lâu lắm rồi không thấy ông chủ cõng tiểu thư như vậy, đã lâu lắm rồi không nhìn thấy hai bố con họ thân thiết như vậy, đã lâu lắm rồi... Ở một góc nhỏ trong căn phòng, vẫn có ánh mắt ôn nhu dõi theo hai bố con nó...
- Hai người đã xuống rồi sao? Mau lại đây ăn cơm đi, sắp nguội hết cả rồi!_ Bà quản gia gọi hai bố con nó, có thể nói, trong chuyện này, bà là người có công đầu trong việc hàn gắn tình cảm hai bố con nó.
- Vâng, cô quản gia!_ nó cười tươi.
- Cái cô này, tôi còn trẻ với ai nữa mà còn gọi cô?_ bà quản gia trách nó, khẽ liếc sang ông Lâm, thấy ánh mắt bà, ông Lâm chỉ khẽ nhún vai không nói gì!
- Nào, ăn cơm thôi con gái!_ bố nó cõng nó tới bàn ăn, đặt nó xuống chiếc ghế đầu bàn, còn ông, lại đi vòng sang đầu bàn bên kia.
- Bà quản gia, bà mau ngồi xuống đây, ngồi cạnh cháu này!_ nó gọi bà quản gia, tay vỗ vỗ vào chiếc ghế trống bên trái nó.
- Không dám, ông chủ với tiểu thư dùng cơm đi, lát tôi sẽ cùng mọi người ăn sau!_ bà xua tay lắc đầu. Bình thường bà vẫn hay ngồi ăn cơm cùng nó, ấy là khi nó chỉ có một mình, nhưng hôm nay có bố nó ở nhà, bà sao dám chen vào giữa hai bố con nhà nó chứ?
- Sao mọi người cứ thay nhau xa lánh cháu như vậy?_ mặt nó xị xuống, đã đen mất một nửa! Ông Lâm ngồi đối diện, chột dạ nhìn nó, sao nó lại nhắc đến chuyện này nữa rồi? Ông liếc sang bà quản gia, gật gật đầu. Thấy biểu tình của ông, bà hiểu ý, ngồi xuống bên cạnh nó.
- Được rồi, mau ăn cơm thôi!_ bà gắp những món ăn nó thích, đặt vào chén cơm cho nó.
- Cảm ơn bà!_ nó vui vẻ đón nhận_ Bố, bố cũng ăn đi này!_ nó nhoài người gắp thức ăn cho ông Lâm.
- Ừ, cảm ơn con!_ ông Lâm cười hạnh phúc.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ giữa ba người, không khí gia đình như bao trùm khắp gian phòng! Tuy Anh lạnh giá, nhưng nơi đây vẫn ấm nồng tình thương, át đi cả nhiệt độ của những bông tuyết đang rơi ngoài kia. Hạnh phúc đến muộn, sẽ mãi bền vững, tình yêu tìm lại, trường tồn vĩnh cửu! Ở đâu đó quanh đây, sự thật đang dần hé lộ...
Sau một giấc mộng dài, nó mở mắt thức dậy, nằm im nhìn trần nhà, nó khẽ mỉm cười! Sáng rồi, nhưng nắng vẫn không thể tách những đám sương mù ra để chiếu xuống mặt đất, đành bất lực ở trên cao! Tuyết đã ngừng rơi báo hiệu một ngày bớt lạnh hơn! Nó vén chăn ra, rời khỏi giường, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị ột ngày đến giảng đường! Nó phải mau chóng hoàn thành việc học, để còn về Việt Nam! Nó sẽ vẫn ở lại căn biệt thự này, không chuyển tới kí túc xá của Oxford nữa!
Nó mặc áo ấm đầy đủ, chân mang giày cao gót cao đến giữa bắp chân, viền cổ có một lớp lông thú bao bọc. Mái tóc mềm mượt được búi gọn, cài một chiếc trâm có đính những viên đá quý rất đẹp, trên cổ quấn một chiếc khăn len dày đỏ tươi, chiếc váy nâu nhạt bên ngoài quần tất màu đen, nó có thể thoải mái bước xuống phố. Hôm nay nó chỉ make - up nhẹ, hầu như không làm gì ngoài việc thoa chút kem dưỡng ẩm, giữ cho da luôn mềm mại và một ít son bóng màu hồng, đôi mắt vẫn như thường ngày, đôi mắt màu tím to tròn linh động, một đôi mắt biết cười! Đeo lên người chiếc balo nhẹ đựng vài quyển sách Luật, nó bước xuống lầu!
- Chào tiểu thư!_ người giúp việc trong nhà như thường lệ cúi mình chào nó.
- Chúc mọi người buổi sáng tốt lành!_ nó vẫy tay, hí hửng chào lại.
- Tiểu thư, ông chủ đang dùng bữa sáng ngoài vườn, có dặn tiểu thư xuống, thì ra đấy ngồi ăn với ông!_ bà quản gia từ trong phòng ăn đi ra, nói với nó.
- Vâng, cháu biết rồi!_ nó gật đầu, nhanh chóng tiến ra ngoài vườn.
Khu vườn buổi sáng lúc nào cũng vậy, tươi mát và trong lành! Bố nó đang ngồi trên một chiếc ghế giữa khu vườn, bộ bàn ghế này được kê ở đây theo ý thích của nó, toàn bộ được sơn màu trắng, lâu rồi vẫn không thay đổi! Bố nó ngồi xem báo buổi sáng, tuy là bây giờ báo điện tử rất tiện lợi, nhưng bố nó vẫn thích đọc báo giấy hơn, tay ông thỉnh thoảng lại nhấc ly café lên nhâm nhi, tận hưởng không khí tuyệt vời của vườn hoa! Nó tiến nhanh tới gần ông. Từ khi sang đây, nó đều ít khi ăn sáng ở nhà, mà thường tới nhà ăn của Oxford!
- Bố, chào buổi sáng!_ nó cúi xuống hôn nhẹ lên má ông, rồi kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, trước mặt nó, đồ ăn đã được dọn sẵn, là một ly nước chanh ép, cùng một bánh kẹp socola!
- Chào buổi sáng, con gái!_ bố nó đặt tờ báo xuống, mỉm cười chào lại._ Mau ăn sáng, lát nữa bố sẽ chở con đến trường!
- Không được đâu, sắp tới giờ làm của bố rồi ạ!_ nó tiếc nuối lắc đầu.
- Con gái, con quên ta là ai chứ?
- Ờ ha, bố là Đại Boss kia mà!_ nó gãi gãi đầu rồi bật cười.
- Ừ, mau ăn đi con!_ bố nó giục.
- Vâng!_ nó gật đầu, rồi cúi xuống thưởng thức bữa sáng của mình.
Ngồi trong chiếc Lamborghini Reventon phiên bản số lượng có hạn của bố, nó nhìn ra cảnh vật bên ngoài, lâu rồi nó không ngồi trên chiếc xe này thì phải? Cũng mấy năm rồi, kể từ ngày nó về Việt Nam với hắn, giờ mới được ngồi lại! Chiếc xe này cũng là một trong những chiếc xe mà hắn thích nhất!
Chiếc xe cứ chuyển động không ngừng, xa xa, nó đã thấy thấp thoáng trường Đại học Oxford! Hàng ngàn học viên đang ra vào cổng trường! Giảng đường của nó, là giảng đường thứ 46 ở tòa nhà thứ 4 bên phải! Trong giảng đường, chỉ có nó với mấy người nữa là nữ thôi, còn thì toàn là “giống đực” cả! Mà mấy đứa con gái kia thì chả ai ưa nó cả! Lí do ư? Đơn giản thôi, nó xinh, nó giỏi, nó giàu, ai mà không ghen tị cho được? Nó còn đang trở thành tâm điểm chú ý của toàn Oxford, vì thế, nhiều người mới ghen ăn tức ở với nó! Nó biết chứ, nhưng nó cũng mặc kệ, họ nghĩ gì thì nghĩ, có ảnh hưởng gì tới nó đâu, nó vẫn là nó, thế là được rồi! Nó lại bực mình khi nghĩ đến thằng cha sao chổi bữa trước! Tại hắn ta mà nó xui xẻo hết cả một ngày, thế nhưng ít nhất vẫn có một việc tốt, ấy là nó đã làm hòa với bố nó rồi! Thôi, tạm tha cho hắn ta lần này, tốt nhất là đừng để nó gặp lại nữa!
- Giảng đường của con ở bên nào?_ bố nó vừa lái xe, vừa hỏi nó.
- Dạ, là giảng đường ở tòa nhà thứ 4 bên phải!_ nó thuận miệng trả lời.
- Ừ!_ bố nó gật đầu, rồi cho xe quẹo nhanh sang bên phải, học viên xung quanh nhường chỗ cho xe của nó. Chiếc Reventon lập tức trở thành tâm điểm chú ý, chiếc xe phiên bản số lượng có hạn này đâu phải muốn thấy là được thấy kia chứ?
Xe dừng lại dưới sảnh tầng 4, bố nó xuống xe, vòng sang bên kia, mở cửa xe cho nó! Vẻ điển trai của bố nó đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người, khi cúi người mở cửa xe lại càng tao nhã, tôn quý! Nó bước xuống xe, mọi người chấn động, là cô gái hôm bữa đây sao? Ai cũng biết là nhà nó giàu rồi, nhưng không ngờ lại giàu tới cỡ này, lại còn đi chung với một anh chàng đẹp trai quyến rũ như vậy nữa chứ!
- Cô ấy không phải là cô gái hôm qua ở trên tầng thượng rơi xuống đó sao?
- Ừ đúng rồi, chính là cô gái ấy đấy!
- Cô ấy tốt số thật, lại đi chung với một anh chàng đẹp trai như vậy!
- …
Những tiếng xì xào vang lên không ngớt, mặt nó thì méo xệch, bên cạnh, bố nó mặt đã đen lại! Rơi từ trên tầng thượng xuống sao? Xem ra, ông đã quá coi thường con gái ông rồi! Còn nữa, anh chàng? Ông không đến nỗi còn trẻ như vậy chứ?
- “Con gái, chuyện này là sao vậy hả?”_ bố nó hơi cúi xuống, nói thầm vào tai nó, nhưng trong mắt người khác, hành động này lại trở thành một hành động đầy mờ ám, thân mật.
- “Hì hì, về nhà rồi nói được không bố?”
- “Được, con nợ bố một lời giải thích!”_ ông nhăn mặt nhìn nó.
- “Vâng, được mà!”_ nó chun mũi lại, làm động tác đáng yêu.
- “Được rồi! Bố phải đến tập đoàn đây! Tan học, nếu bố không đến được, sẽ bảo tài xế đến đón con, nhé?”
- “Vâng, sao cũng được ạ!”
- “Ừ, tạm biệt con gái!”
- “Tạm biệt bố!”_ nó vẫy tay, bố nó gật đầu, bước vào xe, khởi động máy, chiếc Reventon dần dần đi ra cổng trường, rẽ trái, thẳng tới trụ sở chính của Shine.
Nó khoác balo, quay người đi lên đại sảnh tòa nhà, trước khi bước vào thang máy, đột nhiên có người vỗ vào vai nó, làm nó giật thót mình! Sao dạo này nó hay bị giật mình thế nhỉ? Quay người ra sau, nó giận điếng người khi thấy một…con khỉ vàng đang nhìn nó nhe răng ra cười!
- Chào em! Chúng ta lại gặp nhau!
- Không dám, chào anh! Hừ, mau thu lại cái nụ cười muốn ăn đấm đó của anh đi!_ nó liếc xéo. Vâng, người trước mặt nó lúc này chính là vị soái ca khiến cả ngày hôm qua nó xui xẻo!
- Sao em cứ có ác cảm với tôi hoài vậy?
- Nhìn mặt anh đã đủ không có