Tập trung làm việc? Không đời nào! Hắn hiện tại không thể nhồi cái đám số liệu ngổn ngang trong mớ sổ sách kia vào đầu được! Lí do ư? Không phải vì còn có một sinh vật mang tên “Tuệ Mẫn” kia còn đang bị phạt quỳ trước cửa lớp hay sao? Kể ra hắn cũng có một phần nhỏ rất nhỏ trong đó, chính là thấy chết không cứu. Nhưng hắn đã phải làm một việc rất có lỗi với lương tâm đấy thôi. Hắn đang “tàng trữ” rất nhiều “chứng cứ phạm tội” của nó! Bao nhiêu là những bài kiểm tra, đánh giá từ 5; 6 trở xuống của tất cả các môn của nó hiện đang nằm trong ngăn riêng bí mật ở giá sách của hắn. Nghe ra cũng buồn cười, ẩn giấu sau đám sổ sách, giấy tờ, những quyển sách về chính trị, kinh doanh dày cộp, cả hồ sơ, nhân sự và niêm giám của Shine, là những bài kiểm tra dưới trung bình! Thật không thể tưởng tượng nổi! Một người tài giỏi xuất chúng như hắn lại chứa chấp hàng loạt bài kiểm tra thấp như vậy sao? Để người khác biết được, thật là mất mặt mà!
Hắn giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ quẩn quanh. Hiện tại đối với hắn quả thật không bình thường. Đáng lẽ ra với thân phận tổng giám đốc điều hành của mình, hắn phải được ngồi trong phòng lớn, thoáng mát, điều hòa máy lạnh đầy đủ, mọi thứ tươm tất tiện nghi, người người kính nể! Cớ sao hắn lại phải ngồi trong cái lớp học chật chội người như vậy? Còn không phải là vì nó hay sao? Tính cách của nó khiến hắn không thể nào yên tâm cho được! Mượn chức phận quản gia, hắn bắt đầu theo mỗi bước đi của nó. Nó làm gì, gặp ai, kết giao với người nào hắn đều phải cẩn thận suy xét!
Trong này hắn đang mải mê suy nghĩ, nào hay biết ngoài kia có một con nhóc khó yêu đáng ghét đang tức giận phừng phừng.
- Chết tiệt! Đầu gối mình sắp bị tê liệt tới nơi rồi! _ nó lầm bầm nói. Mấy lần nó để cặp xuống dưới, kê chân lên trên thì đều bị thầy Huy đáng kính phát hiện, trừng mắt nhìn nó khiến nó cười trừ lại ôm cặp giơ lên trên đầu.
- Mình có làm gì nên tội đâu cơ chứ, mà lúc nào thầy Huy cũng săm soi chú ý tới vậy? Ức chế quá đi mà! Thầy lúc nào cũng thiên vị con Chi, nhất định mình phải vượt mặt nó, cho thầy lác mắt đi, hứ!
Nó tức giận khi nghĩ tới Yên Chi – người mà trước kia từng làm bạn tốt với nó, nhưng giờ thì đã trở mặt, hiện tại là trò cưng trò ngoan của Mr. Huy, là học sinh gương mẫu nhất khối và đang ấp ủ ước mơ trở thành Miss Teen của Golden Sky! Hừ, nhưng cũng đừng có mơ, có nó ở đây, nhất định ả ta sẽ không đạt được tham vọng của mình đâu. Nó không thể ngờ được rằng, người bạn trước đây của nó lại là kẻ trơ tráo và giả tạo như vậy. Dòng đời thật lắm éo le, đôi khi nó sẽ tới không như mình mong đợi…
- “Này! Phạt Mẫn như vậy liệu có quá lắm không?”_ thầy Huy nhỏ giọng nói vào tai hắn.
Hắn đang chuyên chú nhì vào tài liệu, nghe tiếng nói, ngẩng đầu lên nhìn sau đó lại nhanh chóng cúi xuống.
- “Lâm Hàn Nhật! Ta đang hỏi mi đó! Tính lơ nhau hả?” _ thầy Huy bị phớt lờ đâm ra nổi quạu.
- “Biết rồi! Mày làm gì kệ mày! Nhưng nếu nhóc có việc gì tao sẽ hỏi tội mày đầu tiên, cả cái cô Chi gì gì đó nhà mày nữa!” _ hắn lạnh lùng đáp.
Đúng là tên nào tính nấy, đều lạnh như nhau. Lâm Hàn Nhật – Mặt trời giữa rừng đông lạnh giá. Bố nó đã từng nói, cái ngày bố nó nhận hắn về, là những ngày đông lạnh thấu xương thấu thịt, những mong hắn sau này có thể dựng nên nghiệp lớn nên đã đặt cái tên Lâm Hàn Nhật. Bố nó nhận hắn về cũng bởi vì mẹ nó. Lấy nhau 6 năm nhưng ông bà vẫn chưa có con. Mẹ nó rất lo lắng, bởi nhà họ Lâm phải có người hương hỏa nối dõi chứ! Nhưng bố nó đối với mẹ nó là tình cảm thủy chung, yêu thương trước sau như một, bảo ông làm sao lại đi lấy người khác đây? Nhất định ông không chịu dù mẹ nó có khuyên thế nào! Cuối cùng ông đưa ra quyết định sẽ nhận con nuôi. Nhận hắn về không lâu sau thì mẹ nó mang thai