Có những chuyện nếu không tự mình quyết định, thì sẽ chẳng có ai có đủ khả năng để có thể quyết định được giúp mình! Muốn tự mình vươn lên, hay nghe theo sự sắp đặt của người khác, là do lựa chọn của chính bản thân mỗi người
Ông Lâm thở dài ra khỏi phòng hắn, lẳng lặng đi về căn phòng đầu hành lang của mình! Vốn dĩ ông kêu hai người họ vào phòng làm việc của ông, là để nói với hai người một số chuyện quan trọng! Là chuyện của quá khứ 17 năm trước, mà ông cứ ngỡ nó mới xảy ra mấy hôm thôi. Thật quá kinh hoàng, nếu sự thật này hai đứa con của ông biết, chúng sẽ nghĩ thế nào đây? Mở cửa phòng, ông Lâm bước vào, xoay người đóng cửa lại. Thôi thì chuyện này cứ tạm thời không nói cho hai đứa con ngốc ấy nữa, đợi đến lúc thích hợp, ông sẽ nói sau. Sự thật vẫn còn đấy, biết sớm hay muộn, chỉ còn là vấn đề của thời gian! Giờ có lẽ chưa phải lúc để nói, bằng không, cũng đã không có chuyện cắt ngang ban nãy! Ý trời, nhất định đây là ý trời! Người đang làm trời đang nhìn, không có cái gì có thể qua được mắt của ông trời!
Nhìn chằm chằm vào bức ảnh đặt ở chiếc tủ đầu giường, ông như đang nhập hồn vào nó. Trong ảnh, là một đôi trai gái còn khá trẻ, chỉ mới đôi mươi, trai tuấn nam, gái mỹ nữ, nhìn thế nào cũng thấy họ rất xứng đôi vừa lứa, cũng thấy họ sinh ra là để thuộc về nhau, cũng thấy không gì có thể sánh ngang với đôi trai gái này! Nhưng, sự thật không phải vậy… Cô gái trong bức ảnh này, là mẹ ruột của nó, còn ông, chính là chàng trai trẻ này. Họ đã không được ở bên nhau…lâu rồi… Áp tấm ảnh vào sát ngực, ông Lâm chợt cảm thấy nghẹn ngào, mới đó mà đã 17 năm rồi, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, đủ để thấm nhuần thương đau… Một giọt nước trong suốt như pha lê, nhẹ tràn ra khỏi rào chắn, lăn nhẹ xuống khuôn mặt không vương vấn dấu ấn của thời gian của ông. Cứ thế, cứ thế lăn đến tận cùng, hòa lẫn vào trong không khí, biến mất.
- Nikky, con gái chúng ta, nó đã lớn rồi, tiếc là em không thể nhìn thấy con trưởng thành…_ trong những nghẹn ngào của dòng cảm xúc, một câu nói nhẹ tựa mây trôi thoát ra, lẫn vào trong tĩnh lặng của gian phòng.
Nằm yên trên chiếc giường phân định nửa trắng nửa đen của mình, nó chăm chú đọc quyển sách Luật dày cộp trên tay. Nếu là nó của trước đây, hẳn là giờ này đang ngồi coi Tom & Jerry hoặc đọc Doraemon từ lâu rồi, nhưng những thứ đó giờ không còn giá trị gì với nó của ngày hôm nay nữa! Nó bắt đầu coi trọng việc học hơn, nếu nói trước đây nó nhìn thấy sách là buồn ngủ, vậy giờ chi bằng nói nó nhìn thấy Luật là mắt sáng lấp lánh đi! Sự thật đúng là như vậy, để có thể tồn tại, để có thể là một phần tử của giảng đường khoa Luật, nó đã bỏ ra không ít thời gian và công sức, học ngày học đêm, học mọi lúc mọi nơi, chỉ cần nó có thời gian, nhất định sẽ lôi sách ra học. Đầu nó lúc nào cũng quay mòng mòng từ “học, học, học”, cứ như một chuỗi thần chú dài thượt vậy. Giờ ngẫm lại, nó thấy thật hối tiếc, khoảng thời gian trước kia, nó đã bỏ lỡ rất nhiều, không biết là nó đã làm gì với thời gian nữa!
Nhìn những dòng Luật bằng tiếng Anh trong sách, nó lẩm nhẩm học thuộc từng câu. Sách của người khác thì mới tinh, sạch sẽ, thậm chí tới mức không một vết quăn, vệt bẩn, cứ như là được trưng bày trên giá vậy, còn sách của nó, lại chi chít những chữ viết tay bằng bút bi, là những chú thích, trích dẫn của giáo sư Simon mà nó nhanh tay ghi lại được lúc nghe giáo sư giảng. Có một trang sách thôi mà đủ loại mực, nào đen, nào xanh, nào đỏ. Có lẽ người khác nhìn sách của nó, hẳn sẽ thấy đầu óc rối loạn thêm một vài ngôi sao bay lượn xung quanh đầu mất. Tuy nhiên, thế này vẫn có là gì, phải kể đến sách trên giá của hắn, thuộc dạng sách “bẩn” nhất mà nó từng thấy, thậm chí còn không thể nhìn rõ đâu là chữ của hắn, đâu là chữ sách in nữa, nhìn thôi đã thấy mắt hoa mày choáng rồi, chứ đừng nói là đọc!
Tiết giảng ngày mai hẳn sẽ vui lắm đây, nó thầm nghĩ! Đặt quyển sách dày cộp xuống bên cạnh, nó đưa tay lên xoa xoa cằm. Làm sao nó lại không biết bản tính “xóm hóng” của cái đám “ăn dặm phấn” ở Oxford chứ. Sống ở đây một thời gian, nó nhận ra, nhân tài học tập của Oxford không thiếu mà nhân tài cập nhật tin hot cũng ở mức siêu khủng! Chỉ riêng với việc hôm qua nó suýt rơi từ trên tầng thượng xuống thôi, mà sáng náy trên báo mạng đã đăng đầy cả dãy, thậm chí còn có cả video ai đó rảnh rỗi quay lại. Nhìn cái video ấy, nó phải thầm công nhận, may là nó, chứ nếu là nữ sinh khác, chắc đã sớm chết vì thất kinh từ lâu rồi!
- *Cộc cộc*
- Vào đi!_ nó đáp.
- *Cạch*_ cửa bật mở, hắn nhẹ tiến vào, đóng cửa phòng lại. Nhìn tổng thể căn phòng hắn vừa vào, chỉ biết tặc lưỡi trong lòng, đúng là người sao phòng vậy, một nửa trắng, một nửa đen, lại còn được chia đều tới từng milimet, hận không thể mang kính hiển vi ra soi cho thêm phần chính xác.
- Tôi tưởng chú có việc quan trọng cần làm!_ vươn vai một cái, nó ngồi dậy ngay ngắn trên giường.
- Em tin?_ hắn trố mắt ra nhìn nó, vẻ mặt như không thể tin nổi.
- Vậy chẳng lẽ không phải?_ nó ngờ vực nhìn hắn, từ bao giờ hắn đã học được cái kiểu gian xảo này vậy?
- Là tôi nhờ trợ lí Hoàng gọi tới để trá hình ý mà! Tôi không làm thế, thì còn cách nào nữa?_ hắn nhún vai tỏ vẻ hết cách, cũng là do thời gian gấp quá, hắn không tiện nghĩ ra cách khác hay hơn. Lúc ấy nghe tiếng gõ cửa của ông Lâm, hắn nhất thời cả kinh, vội nhắn cho trợ lí Hoàng một tin, bảo anh 3 phút sau gọi lại cho hắn, quả nhiên là có hiệu lực, ngay cả nó tinh ranh như vậy cũng lừa được.
- Ừm! À, tờ giấy tôi đưa cho chú, chú giúp tôi trả lời hết chưa?_ chợt nhớ ra tờ giấy của tên khùng Lance đó, nó vội hỏi hắn, nếu không đảm bảo ngày mai cái tai của nó sẽ không được yên.
- Rồi, ở trong balo của em đấy! Cũng không hiểu là tên khùng này tìm hiểu em hay là đang điều tra lí lịch nữa!
- Kệ hắn đi, lúc nào rảnh kêu người bỏ bom vào phòng tắm của hắn là được rồi!_ nó lắc đầu, trả lời một câu nhẹ hết sức có thể.
- Phòng tắm? Haha, sao em lại có thể nghĩ ra nơi này nhỉ?_ hắn bật cười, không biết nên khen nó lắm mưu nhiều kế hay nên nói nó thâm độc gian xảo đây?
- Lúc tắm là lúc ít phòng bị nhất! Ra tay mới dễ! Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi tới lại mọc mầm!
- Ừ! Mà em đang học gì vậy?
- Luật, mai có tiết của thầy Simon!_ nó uể oải cầm quyển sách ban nãy lên, lại bắt đầu nhìn chuyên chú như xuất thần.
- Tại sao học Luật?_ hắn ngồi xuống giường bên cạnh nó, ánh mắt tràn ngập ôn nhu và sủng nịnh.
- Tại sao ư? Tôi cũng không biết nữa! Cứ cho là thích đi, hoặc rằng nó gây hứng thú cho tôi chẳng hạn. Cũng có thể hiểu do một chốc nổi điên nhất thời của tôi! Nhưng tôi cho là mình sẽ không hối hận với quyết định này!
- Vậy còn Shine, tâm huyết cả đời của bố?
- Không phải còn có chú sao?_ nó ngạc nhiên nhìn hắn, hôm nay hắn ăn phải cái gì lạ hay sao nhỉ?
- Dẫu gì, tôi cũng là người ngoài, làm sao có tư cách đó!
- Người ngoài? Ai nói vậy?_ nó nhíu mày.
- Không ai cả, đột nhiên tôi cảm thấy, hình như mình đã bỏ lỡ điều gì đó!
- Bỏ lỡ? Tôi nghĩ, cả ngày hôm nay, điều duy nhất chú bỏ lỡ chính là buổi giáo huấn đột ngột của bố, ngoài ra, hình như không còn gì nữa!
- Đúng rồi, cái tên khùng kia là họ Evans sao?
- Đúng vậy, có vấn đề gì à? Tự dưng hỏi đến tên sao chổi đó làm gì?
- Không, chỉ là cảm thấy cái họ Evans đó có cái gì đó quen quen, dường như đã được nhắc đến một lần nào đó thì phải. Cũng không nhớ nữa, nay đột nhiên nghe lại, nên hỏi thôi!
- Ừ.
Một tuần như vậy cứ nhanh chóng trôi đi. Như trước đây, hắn lại một lần nữa bước vào cuộc sống của nó, xen vào mọi thứ của nó, ngày ngày theo nó tới giảng đường. Vị trí trống bên cạnh nó bị bỏ lâu giờ thuộc về hắn. Tuy không đến để nghe giảng, nhưng hắn vẫn đến đều đặn cùng nó, dường như chỗ nào có nó, sẽ nhìn thấy hắn. Hắn được quyền tự do đi lại trong giảng đường, tự do tới, cũng bởi trước đây, hắn cũng là một trong những cựu học sinh, là học trò cưng của Oxford, nhưng là vương tử ở giảng đường của khoa Quản trị - Kinh doanh, Kinh tế Tổng hợp, chứ không phải Luật!
Đi cùng hắn giữa một biển người thế này, tới đâu cũng có người bàn tán này nọ, len lét nhìn rồi lại len lén quay đi, nó thấy thật phiền, cứ một mình như trước có lẽ sẽ thấy thoải mái hơn, không như bây giờ, có hắn xuất hiện, là có thêm thứ cho người ta dòm ngó. Nhưng cũng may những người Anh quốc này không đến nỗi nhỏ nhen độc ác cắn càn như nhỏ Yên Chi kia, nếu không, chắc chắn giờ này nó đang mệt xác để đối kháng rồi. Nhắc đến nhỏ Yên Chi mới nhớ, tình hình dạo này của tập đoàn Chu thị nhà nhỏ sao rồi, gần đây nó học nhiều, chẳng có thời gian mới để ý tới mấy chuyện này. Nghĩ cũng thấy nực cười, hai đứa ban đầu còn là bạn thân của nhau, nhưng cuối cùng lại vì chuyện tập đoàn, ghen ghét, đố kị, mà nảy sinh mâu thuẫn, đến nỗi chẳng thèm nhìn tới mặt nhau nữa. Hít cùng một bầu không khí thôi cũng đủ thấy kinh khiếp rồi! Nghe nói nhỏ đó cũng có ý định ra nước ngoài du học, xét về lực học, nhỏ cũng học khá, việc đi du học với điều kiện của nhà nhỏ, đó là chuyện quá đỗi bình thường. Đúng rồi, chút nữa quên mất, cô bạn Tử Linh của nó hẳn cũng sắp tới đây rồi, cũng đã một tuần kể từ hôm Linh gọi điện cho nó.
- Này, Ryna!_ lại nữa, lại nữa rồi, nó âm thầm rầu rĩ trong lòng, nó thật muốn mình có phép tàng hình quá.
- Chuyện gì nữa vậy? Tôi mắc nợ anh cái gì à? Sao anh cứ theo ám tôi hoài thế hả đồ sao chổi mắc dịch kia?
- Ryna, đâu có nghiêm trọng như thế! Tôi chỉ thấy đột nhiên rất có hứng thú với em thôi, đột nhiên cảm thấy thích em thôi mà!_ Lance chớp ánh mắt vô tội kia nhìn nó. Nó cảm thấy cực kì điên tiết, nổi lên ham muốn chọc mù đôi mắt xảo trá kia đi. Hừ, tức chết nó rồi!
- Ryna? Từ bao giờ mà cậu xưng hô với nhóc thân thiết như vậy?_ hắn đột nhiên cảm thấy khó chịu, hình như vừa mới có một đàn quạ đen vừa bay qua đây thì phải, chướng mắt ghê.
- Tôi gọi thế nào thì liên quan gì đến ông chú già nhà anh?_ Lance không thèm ngó ngàng tới bộ dạng tức giận của hắn, trực tiếp buông một câu, châm ngòi nổ trong lòng hắn, chỉ chốc nữa thôi, có khi sẽ nhấn chìm cả Oxford.
- Ai nói không liên quan? Ryan, chúng ta đi!_ nó tức muốn ói máu, cái tên chú già là bản quyền của nó chứ, dám nói phi pháp à? Lại còn nói với bộ dạng đáng ghét đó, nó với hắn, ai bảo là không liên quan, nó sẵn sàng cho tên đó xơi “liên hoàn tát” luôn.
Nuốt trọn bực dọc vào bên trong, nó kéo cánh tay hắn lồng vào tay mình, kéo đi lên phía trước. Trước khi đi, khuôn mặt yêu