Hắn lặng lẽ đi phía sau hai cô gái. Dõi theo bước chân nó, hắn khẽ cười. Sẽ có một ngày…hắn mong mình có thể sánh đôi bên nó như vậy. Lắc lắc đầu, hắn đang nghĩ cái quái gì vậy? Nhiệm vụ của hắn là trông nom nó đến ngày nó thật sự trưởng thành, có thể bước vào đời. Nhiệm vụ này hắn cũng sắp hoàn thành rồi. 17 năm qua, hắn như một ông bố chăm con gái vậy! Cái gì cũng lo, cái gì cũng sợ, chỉ sợ nó không vui, sợ nó buồn! Một ông bố trẻ như hắn, liệu có được ghi danh vào sách giáo khoa cho những thanh niên trẻ đời sau noi gương không nhỉ? Nuôi một bé gái bên cạnh, cứ có cảm giác như mình đang nuôi một cô dâu nhỏ tương lai. Mình uốn nắn thế nào, dạy dỗ ra sao, sau này bé gái sẽ y như vậy, thậm chí sẽ còn là một bản sao của mình, một bản sao hoàn hảo! Cái gì cũng sẽ giống như mình, hiểu mình! Cảm giác này mới thích thú!
Bước vào lớp, nó quên luôn mình vẫn còn cô bạn mới đi bên cạnh, thẳng tiến xuống chiếc bàn cuối lớp quen thuộc, chiếc bàn lí tưởng nhất để ngủ gục! Nhưng nó ngồi chỉ có một mình, những bàn khác đều một bàn hai người, duy chỉ có bàn bên cạnh bàn nó, dãy bên kia là còn trống. Hắn muốn nó ngồi một mình, đúng vậy chỉ một mình thôi! Lí do tại sao e là chỉ có lão Thiên mới biết được!
Hắn theo sát phía sau nó, lặng lẽ ngồi xuống chiếc bàn được kê thêm bên cạnh nó. Bắt đầu giở tài liệu ra làm việc. Ngày nào cũng vậy, cái đám lố nhố trong lớp nó ban đầu còn rất hứng thú. Cũng bởi cảnh này là cảnh có một không hai, hơn nữa, hắn cũng rất rất là đẹp trai, tuy không phục lắm nhưng nó cũng phải thừa nhận là như vậy, hắn đẹp cứ như là muốn chiếm hết phần của người khác. Nhưng cái đẹp này lại cao ngạo và xa cách đến nỗi nhưng nữ sinh khác thầm mến hắn đều không thể với tới nổi. Dường như hắn sinh ra là không phải của riêng ai cả, có lẽ, chỉ có người cao ngạo như hắn mới có thể sống được với hắn! Nếu không, nhìn cái bản mặt câng câng của hắn chỉ muốn hộc máu tức chết thôi!
Kể từ khi hắn xuất hiện, mọi thứ đều đảo lộn cả, không có một ngày nào nó được treo biển: “Tôi đang rất yên bình!”. Nó nổi tiếng đến mức, vào website trang chủ của Golden Sky – một trường quốc tế nổi tiếng trong khu vực Châu Á – Thái Bình Dương, gõ ra ba chữ : Lâm Tuệ Mẫn, sẽ có rất nhiều thứ hiện lên, từ tiểu sử ngày tháng năm sinh, ngoại hình tính cách, gia thế,…vân vân và mây mây, tường tận không sót một cái gì, cả những vụ lùm xùm rùm beng của nó nữa, đủ tất tần tật, còn có cả video và file ảnh đính kèm minh họa nữa. Dĩ nhiên những vụ quan trọng như scandal sáng nay, nhất định hắn sẽ cho người “dọn dẹp” sạch sẽ. Thế mà trong trường nó lại có mấy “con gián” đập hoài không chết, ăn no không có việc gì làm thường chạy sang lớp nó rình mò xem nó có “hot event” nào hay không, tiện thể còn chụp ảnh tung lên website! Thật hết nói nổi! Nó cũng kệ bọn chúng, muốn làm gì thì làm, chỉ cần không động tay động chân tới nó là được. Nếu không nhất định nó sẽ không để yên. Ra đường nhất định sẽ cho ô tô đâm chết bọn chúng. Hừ. Nhà nó cái gì thiếu thì thiếu, chứ không bao giờ thiếu ô tô!
Cô bạn mới bị nó quẳng xó xỉnh nào đó, cũng rất biết điều đứng ngoài hành lang chờ giáo viên, thỉnh thoảng lại giơ máy ảnh lên chụp vài tấm. Tiếng tách tách cứ thế mà vang lên. Đám nhiều chuyện trong lớp thấy bạn mới thì xúm xít vào nhau mà thì thầm to nhỏ, rồi bình luận này nó. Đặc biệt là cái kiểu lập dị của cô bạn, sớm muộn gì cũng lên trang đầu cho coi! Haizz… Nó thở dài, cuộc sống không như ta vẫn tưởng, muốn nó êm dịu thì nó lại gập ghềnh chông gai, muốn nó bằng phẳng thì lại cong cong nhiều lối rẽ!
- Nghĩ gì mà như mất hồn thế?_ tiếng nói trầm thấp của hắn quanh quẩn bên tai nó.
Hơi thở ấm nóng vờn quanh vành tai, khiến mặt nó đột nhiên hồng lên. Hắn thấy nó yên lặng, thật không giống nó chút nào, bèn nhoài người ra, kề sát tai nó, nói nhỏ! Không làm hắn thất vọng, nó lập tức có phản ứng liền, vùng da ở tai và cổ hồng lên nhanh chóng.
- Chú, làm tôi giật mình, lùi ra, ai biểu chú ngồi sát đây chi vậy?_ nó hồi hồn, phản xạ đầu tiên chính là đẩy nhanh cái mặt đang kề sát bên nó kia ra.
Hắn đương nhiên biết điều, xích ra một chút. Làm nó “tỉnh” nhanh chóng, chỉ có cách này là hữu hiệu nhất, tất nhiên là khi nó thức. Còn khi nó ngủ, điều này gian nan hơn nhiều. Một thời gian dài, nó không thức được sớm để đến trường, hắn toàn phải nhờ mấy bác giúp việc nữ trong nhà lấy đá trong tủ lạnh cho vào trong người nó, và…nó dậy ngay tức khắc!
- Còn hỏi nữa, cô nương, vừa nãy cô xuất thần đi gặp vị thần tiên nào vậy?
- Đâu có! Hôm nay chú uống phải café hết hạn hả? Vừa rồi chỉ là nghĩ đến chút chuyện thôi!
- Ừ, chuyện sáng nay à?
- Ừ!
- Công nhận, sáng nay em đã gây ra một tiếng vang lớn cho toàn thể cư dân mạng xã hội!
- Vậy…
- Yên tâm đi, tin này chỉ tồn tại trên các trang web mấy giây liền được gỡ xuống hết rồi! Chỉ có đứa nào mắt lé liếc nhanh mới có thể biết tin này thôi!_ hắn vỗ vỗ đầu nó, như thể cha già dạy con gái!
- Ừ, vậy cảm ơn chú!
- Cảm ơn suông thôi hả? Đừng quên thỏa thuận của chúng ta!_ hắn gian xảo nhắc nhở nó. Đúng là đồ sói già chết tiệt, nó thầm mắng một câu.
- Xì… Bao nhiêu lần không nói, sao tự dưng hôm nay chú lại đòi hậu tạ cơ chứ?
- Lần trước khác, lần này khác!_ hắn thản nhiên đáp.
Nó cũng không nói thêm gì nữa, đối với hắn, không nói gì mới chính là cao tay, im lặng chính là thượng sách, còn người thực hiện chính là cao nhân! Điển hình như nó đây! Muốn nó đầu hàng ông chú già này, không có cửa đâu!
- Đúng rồi, chuẩn bị tinh thần chưa, ngày mai kiểm tra một tiết Lí lần 2 thì phải?_ hắn đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, quay sang nhắc nhở nó. Hiển nhiên, mặt nó ngay lập tức trở nên méo xệch, khó coi vô cùng. Nó khóc so với bây giờ còn dễ nhìn hơn!
- Hic, làm sao bây giờ, chú? Lần trước được có 5 điểm, lần này mà không được 8 là coi như tôi bị loại khỏi trường luôn á!_ nó mếu máo nhìn hắn. Thật sự thì môn Lí chính là tử huyệt của nó, động đến Lí là động chạm đến nỗi đau thầm kín trong lòng nó. Chẳng hiểu tại sao, mà từ khi đi học, nó lại ghét cay ghét đắng cái môn có tên Vật lí đến như vậy? Nó học không vào đầu, không vào đầu dẫn đến ghét, mà ghét thì chắc chắn sẽ học dốt! Aizz…
- Làm sao đây? Mệnh ai nấy chịu!_ hắn dửng dưng đáp một câu.
- Mà sao chú biết ngày mai sẽ kiểm tra Lí chứ? Hôm nay mới có tiết thì thầy mới dặn, chú đừng có hù tôi chứ?
- Em không tin sao? Vậy cùng chờ nhé!_ hắn nói, mặt nổi lên nụ cười quỷ dị. Điểm yếu này của nó, chắc chữa không khỏi đâu. Thế mà nó lại còn học ban A nữa chứ, hết cách!
*Reng…reng…*
Tiếng chuông reo vào lớp, trường này không có trống, chỉ có chuông thôi, nhưng âm vang thì không hề nhỏ. Nó chán nản gục mặt xuống bàn, tiết đầu tiên là Lí của thầy Huy đáng ghét, cũng là thầy chủ nhiệm nữa. Lúc nào cũng cằn nhằn nó hoài. Cũng bởi vậy mà con nhỏ Yên Chi phách lối kia mượn gió bẻ măng nói nó này nọ. Hừ, nhất định nó sẽ không để yên cho con nhỏ, nghĩ thôi mà