Cảnh vật quanh nhà cũng không ít thì nhiều đã thay đổi, nhưng căn phòng của anh luôn luôn giữ lại màu quen thuộc.
Người giúp việc trong nhà chỉ được dọn dẹp phòng mà không được xê dịch hay làm bất kì tác động nào đến những đồ vật trong căn phòng này.
"Nhiêm Ấn à, cả đường dài chắc con mệt rồi, để mẹ cho người vào nấu món gì đó cho con dùng nhé?"
Mặc dù rất muốn hỏi thăm sức khỏe và nhiều điều khác nữa nhưng bà có lẽ sẽ giữ chúng lại trong lòng mình vì....chắc hẳn anh vẫn chưa quen với việc gọi bà bằng một cái tên thân thuộc "mẹ".
Mặc dù là mẹ kế nhưng bà rất yêu thương anh, bà không có con cái cho riêng mình nhưng bà lại có những người con hết sức tài giỏi như anh và chị của anh - Hà Châu Tiên - hiện giờ đang làm việc và định cư ở Pháp.
"không cần đâu"
Anh đứng dậy, đi thẳng lên phòng mình.
Bà thoáng chút buồn nhưng dù sao đi chăng nữa, bà vẫn hy vọng có một ngày, anh sẽ hiểu được tấm chân tình này mà bà dành cho anh và mọi người ở Hà gia này.
Có tiếng chuông điện thoại vang lên, bà vội lau nước nước rồi kiềm giọng nói.
" xin chào? "
" mẹ à? " - là cuộc gọi từ Hà Châu Tiên
"à...à...Tiên Tiên à con?" - bà lấy lại niềm vui vì trừ anh ra, tất cả mọi người trong nhà đều quen thuộc với sự hiện diện của bà.
"con nhận được tin, cậu em trai khó tính của mình vừa trở về nhà? Có thật vậy không mẹ?"
"con bé này thật là..." - bà bật cười - "đúng là Nhiêm Ấn vừa về đến nhà, mà ai báo cho con biết vậy?"
"là cha đó mẹ, cha vừa chuyển fax qua bên đây cho con bảo là Nhiêm Ấn về đến nhà rồi" - có chút im lặng giữa hai bên - "mẹ à,....lại cực khổ cho mẹ rồi"
Bà lấy làm an ủi khi biết rằng mình vẫn còn hy vọng
"không có gì đâu con, mẹ và Nhiêm Ấn dần bình thường rồi, con đừng quá lo lắng, nhớ giữ gìn sức khỏe để rồi còn dẫn Fer về đây thăm cha mẹ nữa, ông bà nhớ cháu muốn chết rồi đây"
"biết rồi mà, biết rồi mà" - Châu Tiên chậc lưỡi - "cha mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, nhất là mẹ đó, ở nhà chỉ có một mình thôi, không ai chăm sóc mẹ chu đáo gì cả, lần sau con về nhất định sẽ phạt bọn họ"
"được rồi mà, con mau nghĩ ngơi đi, mẹ còn làm nhiều món ngon cho Nhiêm Ấn nữa, thằng bé mới về đến nhà chưa bỏ bụng được thứ gì"
Trên căn phòng quen thuộc vẫn còn mùi hương như ngày nào.
Anh đặt tay lên chạm những món đồ cũ kĩ, có cả chân dung hình gia đình đoàn tụ, có cả những bức ảnh chưa hề phai theo năm tháng.
Dù mẹ anh đã mất cách đây 16 năm, nhưng chưa một ngày anh ngưng nỗi nhớ nhung đó.
Dẫu biết, dì Châu Từ rất tốt với gia đình, nhưng....khó có từ ngữ nào diễn tả được cảm xúc nhất thời của mình.
Trên đường về đến nhà, anh thấy gần bến Thượng Hải có một phòng trà lớn, cũng lâu rồi anh chưa thưởng thức những giai điệu nhẹ nhàng nơi phố thị mà anh từng khôn