Với sức chịu đựng được gấp trăm ngàn lần ở khu chiến đấu, những việc tác động bên ngoài dường như không ảnh hưởng mấy đến con người của anh.
Anh có thể từ chối đám cưới, có thể chấp nhận bỏ đi hoặc trở lại quân trường không hẹn ngày trở về được đó, nhưng làm vậy có lợi ích gì? Anh không muốn trốn tránh bất kì điều gì, anh phải đối mặt với nó, đối diện với những hành động vì lợi ích cá nhân của cha anh và những người có liên quan trong câu chuyện này.
Anh chính là đứa trẻ cô đơn trong chính câu chuyện cuộc đời mình rồi, anh không nghĩ những người ở vị trí cao lại có cuộc sống an nhàn đâu.
Dù là đại nguyên soái, quân hàm nghe có vẻ oai phong? Nhưng anh rất xem nhẹ nó, hoặc dường như anh chưa từng đoái hoài đến nó.
Vì sao ư? Thật khó để diễn tả được mà!
Không biết vô tình hay một lý do nào đó khiến anh đi vào phòng trà.
Đây là lần thứ hai anh bước chân vào khu sầm uất này.
Lại trùng vào ngày mà cô đào được mọi người yêu thích nhất trình diễn.
Có phải anh quá may mắn hay không?
"đại nguyên soái, lần trước tôi có mắt như mù nên không nhận ra ngài, mời ngài vào bên trong"
Vẫn chiếc bàn cũ, vẫn là sân khấu cũ, vẫn là con người cũ...nhưng với anh mọi thứ cứ như vừa xảy ra hôm qua.
"và sau đây là phần trình diễn mà mọi người mong đợi nhất....ca sĩ Trương Lệ Tường...."
Cô bước ra với một tràn vỗ tay nồng nhiệt.
Trang phục trình diễn nhã nhặn, không quá cầu kì cũng như lộ quá nhiều đường nét trên cơ thể những vẫn khiến cô toát lên vẻ đẹp thanh cao.
Bài hát hôm nay là bài "Cám ơn anh"...!ánh đèn sân khấu chợt tắt, những ánh đèn màu chiếu rọi khắp nơi, tiếng nhạc cất lời du dương lan tỏa khắp căn phòng.
"Em đã từng nghe những lời rất khó nghe
Thật may mắn vì em không hề bị đánh bại
Thật ra cũng chẳng xấu như những lời họ nói đâu
Hiện thực không thể khiến em gục ngã...."
Giọng hát cô đi thẳng vào trong thính giác, những cơ quan trong cả con người anh.
Nó khiến anh say mê theo đúng nghĩ một người đàn ông bị mê đắm bởi một người phụ nữ.
Cô thấy có hình bóng anh xuất hiện bên dưới, giọng hát càng lúc càng trở nên buồn thênh thang...!
"cám ơn anh
vì sự trừng phạt của số phận
cám ơn anh
vì sự quan tâm dù là thật lòng hay giả dối
cám ơn anh
vì những vết thương có thể chữa khỏi, nhưng vết sẹo lại chẳng thể lành...."
Bài hát hay, hay do cô quá sầu não vì một chuyện nào đó? Anh như bước thẳng vào tâm trí cô.
Ánh mắt cô phía sau tấm vải che vải vẫn không nhìn về phía anh.
Một phần vì bất ngờ, còn một phần không nghĩ rằng mình lại chọn một bài hát lại buồn đến như vậy.
Kết thúc buổi trình diễn cũng là lúc cô trở về nhà.
Dạo gần đây, cô có cảm giác như có ai đó theo dõi mình nên cô không thể đến thăm chú Hải được.
Nhất định là có ai đó đứng sau vụ việc này, họ làm vậy như không hề để lộ ra sơ hở nào.
Rời khỏi phòng trà được một đoạn, cô phải đi vào trong, nghe tiếng bước chân phía sau, cô không hề nao núng mà bình tĩnh nghĩ cách giải quyết, không để tình trạng này xảy ra.
Một vài tên to cao tiến đến với vẻ mặt nham nhỡ, hơi thở hầm hồ đang có ý định đồi bại với cô, nhìn trong