Biết là có chuyện gì đó xảy ra nên Hà Nhiêm Ấn mới đích thân ra mặt và đi như vậy.
Cơ Châu Kiệt dự đoán có điềm chẳng lành.
Dù sao thì cũng không nên manh động trong lúc này, rất dễ làm ảnh hưởng đến mọi người, nhất là những quân nhân còn lạ lẫm với chính trị.
Tức tốc như luật lệnh, Hà Nhiêm Ấn đã có mặt tại hiện trường vụ án.
Không biết có phải trùng hợp hay không, bộ trưởng Từ đã có mặt trước anh từ lâu.
Nếu đúng là vì trách nhiệm mà đến sớm, âu cũng là vinh hạnh vì còn người tử tế, và ngược lại.
Nhìn các góc xung quanh, từ cửa sổ phòng giam cho đến cánh cửa chính ra vào trụ sở, hoàn toàn không có dấu hiệu gì bất thường.
Tinh mắt đến mấy cũng không thấy điều gì lạ đã xảy ra, trừ 4 mạng người đang nằm đằng kia.
"đại soái, à không..." - ông tỏ ra gần gũi - "tôi nên gọi cậu là con rể mới đúng chứ hả?"
Nghe danh xưng hai từ này làm anh cảm thấy "hơi-man-rợ", nhất là được phát ra từ miệng của ngài bộ trưởng đây.
"chưa phải lúc, thưa bộ trưởng"
Anh đi ngang qua người ông, bộ trang phục vẫn ngay ngắn, chỉnh tề tiến lại gần hiện trường.
Từng thi thể lại không có dấu hiệu tự sát hay những gì lạ? Thật bí ẩn!
Khoan đã, có chất dịch trong miệng nạn nhân thì phải? Anh đi lại gần hơn, nhìn kĩ lại thì đúng là chất dịch có màu trắng đục giống như sữa.
Cầm lấy bao tay đeo vào, anh chạm vào chất dịch rồi bỏ lên mẫu giấy và yêu cầu cảnh sát thuộc về nghiên cứu pháp y tiến hành xét nghiệm.
Theo phỏng đoán tạm thời, đây có thể là một loại độc gây ra tổn thương bên trong cơ thể, nhưng không để lại chứng cứ để xem đó là vụ án giết người bịt đầu mối.
"sáng nay, thức ăn của bọn họ gồm những gì? Ai là người mang vào?"
Anh phải bắt tay vào những thứ cơ bản nhất, bắt địch không nhất thiết phải ra mặt lồng lộn, mà là quan sát theo dõi cử chỉ từng li.
"thưa đại soái, là một cán bộ thuộc trung đoàn C vừa chuyển qua canh tác" - cảnh sát viên này hô rõ to để anh và mọi người có thể nghe thấy.
"vậy người ấy đâu?"
"hiện cán bộ ấy đang ở tầng trên, ngài cần gọi cậu ấy xuống không"
"phiền cậu rồi"
"không sao, thưa đại soái"
Từ Út Phỉ hơi chau mày lại, việc nào cũng có mặt Hà Nhiêm Ấn nhúng tay vào thì toang mất.
Nói không chừng, dù có gả con gái cho cậu ta thì cậu ta vẫn không xem ông ra thể thống gì.
Phen này phải dùng cách khác để đối phó rồi.
Muốn nhu thì nhu, muốn cương thì lấy nhu át cương!
Vài phút sau, người cán bộ đó xuống gặp anh.
Nhìn tổng thể, người này có dung mạo dễ nhìn, nhưng cũng không thể đánh đồng là không có liên quan gì đến vụ án.
"thức ăn sáng nay là do cậu mang đến?"
"đúng, thưa đại soái!" - anh bình thản nói - "tôi trực tiếp đi mua ở hàng quán cuối đường, và cũng là người đã ăn phần cơm mua cùng với đó"
Hà Nhiêm Ân có chút nghi ngờ, bản thân chưa hỏi đến việc gì liên