Mặc cho tiếng hét thất thanh của Từ Lộ Hà, nhất quyết không ai dám "mở đường" cho cô sang dãy nhà này lần nào nữa.
Cô đã quá đủ ồn ào cho một ngày rồi.
Đến khi trở lại phòng, anh phát hiện hình như cơ thể mình đang có biểu hiện khác lạ.
Hơi nóng bừng bừng khắp người, đầu óc không bình tĩnh được.
Trong nước cam có vấn đề.
Vội vàng đi vào phòng tắm xối nước ướt hết cả người nhưng vẫn không ngừng được hơi thở đang gấp rút.
Anh đặt tay mình chống vào tường, nước còn động trên người khiến những cơ bắp cuồn cuồn nổi lên sau lớp áo.
Anh xoay xoay ly tâm, mở cửa trở về phòng mình trong tiềm thức không tỉnh táo hoàn toàn.
Lần mò mãi mới chạm tay được vào cửa phòng để mở.
Ngạc nhiên thay, có cảm giác hôm nay căn phòng thơm chút rượu nồng nàn.
Anh mặc kệ, suýt nữa thì trúng phải kế hoạch của Từ Lộ Hà rồi.
Anh nằm lên giường, tay chạm trán mình, dòng mơ hồ mãi không dứt, thuốc được cho vào nước cam quá mạnh đến mức anh hiểu mình nhưng không ý thức được hành động mình làm.
Cạnh bên là hơi thở nhẹ nhàng của một-ai-đó.
ANh vào nhầm phòng rồi! Trong cơn mê này, có trời biết được một người đàn ông như anh sẽ phải làm gì.
Anh hơi nghiêng người, nhận ra người nằm đây chính là Trương Lệ Tường.
Anh không thể làm gì cô được, mặc dù thuốc đã hoàn toàn ngấm vào suy nghĩ của anh.
Vừa chạm vào người cô, cả cơ thể anh như có luồn điện chạy qua.
Hơi thở cô như thuốc phiện kéo anh vào mãi thoát không được.
Mùi hương trên cơ thể cô là tác nhân khiến anh quyến luyến mãi chẳng rời.
Anh cố gắng thoát thân, ý định không thể nào làm chuyện này được.
Nhưng bất chợt bàn tay cô nắm lấy cánh tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ như mê hoặc.
.
truyện kiếm hiệp hay
"đừng đi mà, đừng đi..."
Cô say không biết trời trăng là gì.
Tửu lượng cô còn thua xa một người mới tập uống lần đầu.
Cô không còn biết mình ở đâu, đang làm gì nữa...cảm giác cứ lâng lâng bay bổng do tác dụng của rượu.
Anh bị lời nói ấy cuốn vào tiềm thức.
Anh không phải là người say nhưng....làm sao kiềm chế con thú vốn dĩ nằm trong sâu thẳm của mình?
Cô chủ động nhướng người trong khi anh đang cố chống hai tay bên hai bên vai cô để "chạy trốn".
Cô đặt cánh môi mỏng của mình lên đôi môi kia, từ từ tiến vào trong hơn.
Anh bị đối phương "cầm lái" nên càng không thể thoát ra cơn mê ấy được.
Đáp lại nụ hôn ấy bằng nụ hôn mãnh liệt hơn.
Lưỡi hai người chạm nhau, bàn tay cô ôm chặt lấy cổ anh như thể không cho anh đi đâu.
Miệng cô đôi lúc rên lên vài tiếng vì sự kích động này mà không có ý thức.
Cả người anh ướt sũng như càng kích thêm tình cho màn dạo chơi này.
Chiếc váy cô mặc hôm nay đơn giản, họa tiết và kiểu may không quá cầu kì, chỉ cần một động tác nhỏ là có thể giật phanh cả bộ ra sàn.
Hà Nhiêm Ấn dường như quên mất bản thân mình, nụ hôn từ môi di chuyển xuống cổ, vai rồi đến chiếc eo nhỏ nhắn của cô.
Đến lúc cả người cô